Một lúc sau.
Núi hoang.
Trong thế giới đỏ thẫm.
Trong lùm cây ở chân núi, nhiều người tụ tập, vẻ mặt sốt ruột, sắc mặt có chút khó coi.
- Ở đây!
Sắc mặt Vân Phi Nghiêu và Vân Viễn Phong âm trầm lạnh lẽo xông tới.
- Tránh ra hết!
Giọng Vân Viễn Phong khàn khàn hỏi:
- Có chuyện gì? Trăn Trăn bị trọng thương hay sao?
Bảy, tám người lập tức tản ra, nhường đường cho hai người.
Vân Phi Nghiêu và Vân Viễn Phong giật mình trông thấy một người nằm dưới đất, áo đắp lên người che luôn gương mặt.
- Cái gì?
Vân Phi Nghiêu trợn to mắt, khoảnh khắc xuất hiện bên cạnh người kia.
Ngón tay Vân Phi Nghiêu run bần bật.
- Trăn Trăn . . .
Vân Phi Nghiêu không cảm thụ được hơi thở sinh mệnh, nói lên người này đã chết.
Vân Phi Nghiêu chỉ hy vọng khi giở áo lên thì gương mặt bên dưới không phải của Vân Trăn Trăn.
Khi Vân Phi Nghiêu vén lên vật chắn, chỉ thấy một nữ nhân quần áo xốc xếch trợn to mắt đọng lại sợ hãi trước khi chết nằm tại đây.
Trên người của nàng, trên da thịt có nhiều vết thương và dấu thô bạo.
Tất cả nói lên nơi này từng phát sinh cái gì.
- Trăn Trăn!!!
Vân Phi Nghiêu ngây người tại chỗ, mắt đầy tơ máu, thở dồn dập, gã chớp mắt mấy lần nhưng cảnh tượng trước mắt không thay đổi.
Nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt gã.
- Chúc mừng Phi Nghiêu, phu nhân sinh, là một tiểu cô nương xinh đẹp, là tiểu áo bông đáng yêu.
- Trăn Trăn, chậm một chút, đừng để ngã . . . A, đã bảo con đi chậm chút mà, nhìn xem, đầu gối bị trầy rồi.
- Con muốn học binh khí gì? Nào, phụ thân dạy cho.
Từ lúc nàng sinh ra đến khi rốt cuộc trở thành đệ tử của Thập Phương Đạo Cung, tất cả đều để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Vân Phi Nghiêu.
Hôm nay, nàng chịu nhục đến chết.
Bùm!
Vân Phi Nghiêu cảm giác trời sập, tay thả lỏng, lảo đảo lùi mấy bước, ngã ngồi xuống đất, khóe mắt muốn nứt ra.
- Hai vị gia chủ, chúng ta vừa mới phát hiện. Chúng ta sợ ảnh hưởng hai vị tìm hung thủ nên không đụng vào nàng, chỉ đắp áo lên.
- Xin lỗi.
- Trăn Trăn thật đáng thương, không biết là súc sinh nào mà dám khi nhục nàng như vậy.
Vân Phi Nghiêu ôm ngực, hít thở khó khăn, trong vô hình như có vô số lưỡi dao đâm vào tim.
- Phụ thân, con muốn đi Đông Hoàng Cảnh một chuyến, chỗ đó có người không tệ, con thích hắn.
Vân Phi Nghiêu nhớ hôm đó nữ nhi bóp vai mình, nói chuyện.
Vân Phi Nghiêu cười nói:
- Thích thì tốt, phụ thân ủng hộ con!
Nàng tiếc nuối nói:
- Nhưng hình như hắn có người trong lòng rồi.
- Không sao, con còn trẻ tuổi, trên thế giới này còn có hàng đống người chờ con gặp gỡ.
- Vậy tại sao phụ thân không cưới thêm một người?
Vân Phi Nghiêu cười nói:
- Không cần, tuy nương của con đã đi nhưng nàng sẽ không rời xa ta. Hơn nữa bây giờ phụ thân có một mình con đã đủ.
- Rồi sẽ có ngày con rời khỏi phụ thân.
- Nói nhảm.
Những hình ảnh này khiến Vân Phi Nghiêu nhồi máu cơ tim, ói ra ngụm máu đen.
Vân Phi Nghiêu tuyệt vọng nhìn phụ thân của mình:
- Ọe! Phụ thân, đây không phải là Trăn Trăn đúng không?
Vân Viễn Phong tựa như dã thú, khẽ gầm:
- Ai làm?!
Đám thanh niên sợ hãi thụt lùi mấy bước.
- Hai vị gia chủ, chúng ta nghi ngờ một người, nhưng không biết có đúng hay không.
Vân Viễn Phong túm lấy người nói chuyện:
- Nói, nói! Nói mau!
Người trẻ tuổi sợ hãi run bần bật, nói:
- Là vầy, trên người Trăn Trăn hình như còn sót lại Cửu Kiếp Lam Điện. Chúng ta nghe nói vì nàng phát hiện Lý Thiên Mệnh nên được Sùng Dương Thái Thượng thưởng cho Điện Ma Cửu Tiết Liên, linh tai của nó là Cửu Kiếp Lam Điện đúng không?
Mắt Vân Viễn Phong tóe lửa nói:
- Ngươi nói là tôn nữ của ta tự sát? Nhìn giống tự sát không?
- Không, không phải, mấy hôm trước Lý Thiên Mệnh cướp đi Điện Ma Cửu Tiết Liên của nàng ngay trước mắt bao người, và . . . trên người Điện Giác Lôi Kỳ Lân có dấu sét và lửa. Theo như ta biết thì Lý Thiên Mệnh là Ngự Thú Sư sinh ba, thú bản mệnh của hắn có thuộc tính lôi hỏa. Trong tay Trăn Trăn còn cầm một thứ, chúng ta không dám lấy ra . . .
Người kia vừa nói xong, một mảnh vảy rồng đã rơi vào tay Vân Phi Nghiêu.
- Thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh có một con rồng. Kỳ Lân cổ tộc hiện nay không có thú bản mệnh rồng thần, hình dạng mảnh vảy rồng này hoàn toàn phù hợp với vảy rồng của thú bản mệnh rồng thần của hắn. Cho nên chúng ta cho rằng đây là bằng chứng mà Trăn Trăn liều mạng giật lấy!
- Quan trọng nhất là Lý Thiên Mệnh và Trăn Trăn có thù sâu, Trăn Trăn hại hắn bị bắt vào đây. Chúng ta đều cho rằng Lý Thiên Mệnh đã mất lý trí vì trả thù Trăn Trăn, trút phẫn uất trong lòng nên làm bẩn Trăn Trăn rồi ngược giết.
- Trăn Trăn quá thảm!
Đám thanh niên lòng đầy căm thù rơi nước mắt, trong mắt rực cháy ngọn lửa thù hận.
- Hai . . . hai vị gia chủ, nhất định phải báo thù cho Trăn Trăn!
- Lý Thiên Mệnh này kiêu căng ngang ngược, ỷ vào có người bảo hộ nên ức hiếp chúng ta, đánh tàn ác không có tính người. Ba huynh đệ Tần gia nói hắn mấy câu đã bị chặt đứt cánh tay!
- Ai biết trước khi nàng chết còn bị làm nhục, đã trải qua hành hạ như thế nào. Tên súc sinh Lý Thiên Mệnh đó vốn không phải con người!
- Giống như phụ thân của hắn, là súc sinh ngàn đời!
- Hắn mà không chết thì Trăn Trăn chết không nhắm mắt!
Tất cả lời đó như mồi dẫn đốt cháy núi lửa.
Khi bọn họ nhìn hướng Vân Phi Nghiêu thì thấy gã bao kín Vân Trăn Trăn, bế ngang eo.
Nuôi nấng hơn hai mươi năm, hôm nay thành xác chết lạnh băng.
Khoảnh khắc ngước đầu lên, đôi mắt Vân Phi Nghiêu chảy dòng lệ.
Giờ phút này, gã là dã thú không có lý trí.
- Phụ thân, nhi tử van cầu người giúp nhi một việc.
Vân Viễn Phong nhìn bộ dạng của Vân Phi Nghiêu thì cũng rơi lệ:
- Phi Nghiêu . . .
- Hãy ngăn Bạch Tử Căng lại giúp nhi, nhi lấy lại công bằng cho Trăn Trăn. Phụ thân, nhi cầu xin người, hài tử này từ nhỏ đã không có nương thân, nàng thật đáng thương. Nhi muốn cho nàng ra đi thể diện một chút.
. . .
Ninh Vô Song ở trước mắt là Ngự Thú Sư sinh ba thứ hai mà Lý Thiên Mệnh đã gặp, trừ chính hắn.
Có một khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh cảm giác thiếu nữ này hơi giống Nguyệt Linh Lang.
Nàng không nóng bỏng mà càng lạnh lùng hơn, như ánh trăng trong trẻo, khiến người thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Nàng rất được yêu thích, người trẻ tuổi Kỳ Lân cổ tộc đều sinh ra niềm tin mù quáng và cuồng nhiệt với nàng.
Khi ba con thú bản mệnh của Ninh Vô Song xuất hiện, nàng đứng đằng trước ba con kỳ lân huyễn lệ, tay cầm thanh đao mỏng.
Binh khí này khá giống đao của Lý Khinh Ngữ, đều là loại vừa nhanh vừa ác, mỏng như cánh ve, một nhát thấy máu.
Ba mươi ba sợi thánh thiên văn chạy dọc thân đao.
Đây là Phong Tuyết Lăng Đao, đao dựng đứng, phong tuyết giao hòa, ánh trăng sáng tỏ.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng tựa như thần linh cao cao tại thượng, chỉ nhìn thoáng qua Lý Thiên Mệnh rồi như ánh trăng lấp lóe, chớp mắt xông lên.
Sau lưng nàng là ba con Thánh Thú lục giai Thánh Kỳ Lân cũng lao nhanh đến.
Phong Nguyệt Thánh Kỳ Lân ở bên trái, Hoa Nguyệt Thánh Kỳ Lân ở giữa, Tuyết Nguyệt Thánh Kỳ Lân ở bên phải.
Hai người quyết đấu, tổng cộng có tám cá thể, rất hiếm thấy, mỗi bên đều có một người ba thú, là trận hỗn chiến lớn.
Bốn người bên đối phương đều là Địa Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng.
Phong Nguyệt Thánh Kỳ Lân tấn công trước, toàn thân nó lấp lánh hóa thành vầng trăng sáng, bão gió xung quanh thổi quét, phong nguyệt chồng lên nhau, ánh sáng chói mắt bắn tới.
Đây là thần thông: Nguyệt Trung Phong Mị.
Chưa gần người mà thần thông của bầy thú bản mệnh đã bắt đầu tàn phá.
Huỳnh Hỏa hưng phấn nói:
- Hỗn chiến lớn, vừa lúc số người bằng nhau, tự chọn đối thủ đấu đơn đi nhé, so xem ai giải quyết xong trước!
Nghe nói lại sắp so đấu thì mắt Meow Meow sáng rực.
So tài hoàn toàn kích phát ra đấu chí của chúng nó.