- Lý Thiên Mệnh, đã chuẩn bị món ăn chính cho ngươi rồi, nhưng ngươi muốn ăn món khai vị trước thì ta thỏa mãn ngươi.
Câu nói này là Ninh Vô Song tự nhủ lòng, không ai nghe thấy.
Tự nhủ xong, Ninh Vô Song cất bước đi hướng Lý Thiên Mệnh, vạt áo bay lên, ánh mắt sắc bén.
Nói thật, nữ nhân này khá bá khí, nếu trưởng thành thêm chút nữa thì sẽ có tiềm chức làm kiêu hùng, ít nhất ánh mắt, khí chất, gan dạ mạnh hơn người Kỳ Lân cổ tộc khác nhiều.
Ninh Vô Song không nói chuyện, nhưng đi hướng Lý Thiên Mệnh đã nói lên muốn đánh với hắn. Hắn mới tới hai tháng đã được khiêu chiến với thiên tài hàng đầu của Kỳ Lân cổ tộc, có lẽ người khác cảm thấy rất nhanh, nhưng Lý Thiên Mệnh biết mình trả giá thời gian gần hai năm.
Thời gian không đợi ai.
Cứ như thế, hai người đụng độ, lửa chiến rực cháy, ngang tài ngang sức.
Thế hệ trẻ Kỳ Lân cổ tộc như hăng tiết gà, hò reo cho Ninh Vô Song.
Xem ra thiếu nữ này từng làm nhiều hành động vĩ đại khiến bọn họ điên cuồng, nên mới khiến bọn họ tin tưởng vào nàng như vậy.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Trước kia ngươi giỏi lắm hả?
Đáp lại Lý Thiên Mệnh là ánh mắt lạnh băng khát máu của thiếu nữ.
Có người cuồng nhiệt kêu một câu:
- Vô Song từ lúc ba tuổi đã săn giết mãnh thú trong chiến trường Trầm Uyên, trải qua vô số lần rèn luyện sống chết! Nàng từng đánh bại trưởng bối Địa Thánh cảnh đệ tam trọng!
Lý Thiên Mệnh đã nhìn ra:
- Một kẻ dữ dằn.
Trưởng bối Địa Thánh cảnh đệ tam trọng?
Nếu đẳng cấp thú bản mệnh của đối phương hơi thấp thì trình độ của thiếu nữ cũng không quá cao, nhưng làm được điều này đã rất giỏi rồi.
Lại có người đắc ý nói:
- Ninh Vô Song giống như ngươi, là Ngự Thú Sư sinh ba!
Ý tứ là ngươi không còn ưu thế Ngự Thú Sư sinh ba.
- Hơn nữa so với ba con gà mèo rùa ngốc nghếch của ngươi thì thú bản mệnh của nàng bỏ xa mấy cấp bậc!
Câu này chọc giận nhóm Huỳnh Hỏa.
Meow Meow không phục nói:
- Meow cơ trí như vậy, sao dám bảo là ta ngốc nghếch?
Huỳnh Hỏa nói:
- Có lẽ vì Quy đệ kéo thấp chỉ số thông minh trung bình?
Lý Thiên Mệnh vỗ đầu bé gà:
- Lúc này không được tăng chí khí cho người, diệt uy phong của mình, Lam Hoang rất thông minh.
Lam Hoang rống to:
- Lão đại nói đúng!
Mắt bé rùa bự nóng bỏng nhìn Lý Thiên Mệnh, cảm giác như gặp tri âm.
Tiếng rống hưng phấn chấn Lý Thiên Mệnh hai chân cách mặt đất tận hai thước, suýt bay ra ngoài.
- . . .
Mọi người câm nín.
Vào lúc này mà nhóm người kia còn đang tấu hài?
Đáng tiếc không ai cười.
Bởi vì lúc này ba con thú bản mệnh của Ninh Vô Song đi ra, toàn trường phát ra tán thán.
Bởi vì rất đẹp.
Ba con kỳ lân với màu trắng ngà là chính, mỗi con như tỏa ánh sáng trăng, đôi mắt như trăng tròn sáng trong suốt.
Nhưng ba con vẻ ngoài khác nhau.
Con thứ nhất như gió đi cùng, trên người có màu lục nhạt, thân hình mạnh mẽ như gió, rõ ràng có thuộc tính gió.
Con thứ hai trên vảy có nhiều hoa văn màu đỏ, biến đổi mờ ảo, tựa như bao phủ trong sương mù, đẹp ngất ngây con gà tây.
Con thứ ba trên người thiên hướng màu lam, băng tuyết dung hợp, đông lạnh ba thước, như nữ thần băng giá.
Ba con thú bản mệnh đều là Thánh Thú lục giai, trận thế hào hoa hơn Quân Thánh Tiêu.
Tên của chúng nó có thể khái quát bằng phong hoa tuyết nguyệt.
Con thứ nhất: Phong Nguyệt Thánh Kỳ Lân; thuộc tính phong, nguyệt.
Con thứ hai: Hoa Nguyệt Thánh Kỳ Lân; thuộc tính mê hồn, nguyệt.
Con thứ ba: Tuyết Nguyệt Thánh Kỳ Lân; thuộc tính băng tuyết, nguyệt.
Phong hoa tuyết nguyệt như vậy tuyệt diệu vô song, ba con đều là giống cái, thật sự rất đẹp.
Sau khi bị thú cưỡi cực phẩm hành hạ thì đôi mắt của Huỳnh Hỏa rốt cuộc phát sáng:
- Yêu rồi.
Hai bên giằng co, cuộc tranh phong kịch liệt sắp bắt đầu.
Đám đông Kỳ Lân cổ tộc bao vây, bọn họ nghe nói Ninh Vô Song định dạy cho Lý Thiên Mệnh bài học thì ùa tới xem.
Có hai trưởng bối đứng bên ngoài đám đông.
Có một người bề ngoài hơi trẻ tuổi, một người khác bộ dạng trung niên nhưng mép tóc có vài lũ tóc trắng.
Vân Phi Nghiêu nói:
- Phụ thân, tiểu tử này rõ ràng chưa đến cảnh giới Thánh vậy mà có thể đánh bại Bách Lý Truy Tinh, quả nhiên có một ít thủ đoạn.
- Thì vừa rồi ngươi nói hắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Vân Phi Nghiêu nhíu mày nói:
- Lý Mộ Dương tự mình làm sai, con cái của chúng ta gặp Nhất Thế Chú, nhưng nhi tử của hắn có thể thuận lợi trưởng thành, thật là không công bằng!
Vân Viễn Phong nói:
- Hiện tại công bằng rồi còn gì.
- Tuy là vậy nhưng ngươi không ra ngoài không biết, Thập Phương Đạo Cung trực tiếp cướp người, còn muốn xóa Nhất Thế Chú của hắn. Trước mắt Lý Mộ Dương và thượng cổ hoàng tộc đều không có động tĩnh, sớm muộn gì Lý Thiên Mệnh sẽ đi Thập Phương Đạo Cung, ung dung ngoài vòng pháp luật.
Vân Phi Nghiêu mới từ bên ngoài đi vào, hiểu rõ thế cuộc.
Sắc mặt Vân Viễn Phong lạnh lùng hỏi:
- Sẽ có người mách cho Lý Mộ Dương biết nhi tử của hắn rất thoải mái trong Nhiên Hồn Luyện Ngục không?
- Có lẽ, ít nhất Lý Mộ Dương hoàn toàn không định trở về.
- Không thể cho nhi tử của tội nhân này nếm mùi đau thương sao?
- Thì Ninh Vô Song đang định đánh hắn đấy thôi.
Vân Viễn Phong nói:
- Bọn tiểu bối ra tay không thể cho bài học nhớ đời, chúng ta thật sự không thể động tay chân, ít nhất phế bỏ hắn sao?
Vân Phi Nghiêu nói:
- Phụ thân, người không biết thái độ của Thập Phương Đạo Cung vào hai tháng trước kiên quyết cỡ nào, hiện tại còn có Bạch Tử Căng bảo hộ, nếu thượng cổ hoàng tộc không cho chúng ta chỉ thị thì thái thượng thật sự không dám, dễ bị phạt nặng.
- Ta không hiểu tại sao thượng cổ hoàng tộc không cho chỉ thị.
- Công chúa của họ bị giết, Luân Hồi Kính bị cướp đi, lẽ ra họ nên lập tức bắt Lý Thiên Mệnh đi hoàng cung hành hạ, bắt ép Lý Mộ Dương trở về mới đúng!
Vân Viễn Phong đặt ra câu hỏi trong lòng nhiều người.
Vân Phi Nghiêu nói:
- Ai biết được? Vốn trông chờ bọn họ trấn áp Thập Phương Đạo Cung, kết quả các thái thượng hỏi hai tháng mà không ai thèm trả lời.
Vân Viễn Phong tức giận nói:
- Kỳ cục, làm nửa ngày, nhi tử của tội nhân ngược con cháu của chúng ta rồi nghênh ngang rời đi?
Vân Phi Nghiêu nói:
- Hôm nay chờ xem Ninh Vô Song làm sao, hài tử này hơi đáng tin, cũng có đủ oán hận, xem ánh mắt của nàng là biết sẽ không nương tay.
Vân Viễn Phong nheo mắt nói:
- Ít nhất phế một cánh tay.
Ngay lúc này.
Mấy người trẻ tuổi sắc mặt nhợt nhạt đi tới:
- Hai vị gia chủ, có . . . có chuyện . . . mời hai vị qua đây chút.
Gia chủ là thân phận khá cao nằm dưới Kỳ Lân Vương trong Kỳ Lân cổ tộc.
Ít nhất phải là Thiên Chi Thánh cảnh mới được làm chủ một thế gia.
Vân Phi Nghiêu hỏi:
- Ngươi nói chuyện với chúng ta?
- Đúng, đúng.
Vân Viễn Phong bất mãn hỏi:
- Có chuyện gì? Chúng ta đang xem đánh nhau.
Người trẻ tuổi căng thẳng nói:
- Liên quan đến Vân Trăn Trăn, hai vị đi xem liền biết. Chúng . . . chúng ta cũng không biết . . . nên nói thế nào.
- Trăn Trăn? Tìm con bé nửa ngày rồi, nha đầu đó đang ở đâu?
- Gia chủ hãy đi cùng chúng ta.
Vân Phi Nghiêu và Vân Viễn Phong nhìn kỹ, những người trẻ tuổi nói bằng giọng run run, rõ ràng đã xảy ra chuyện!
- Ở đâu?
- Mời đi bên này.