Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 605 - Chương 605 - Vu Hãm

Chương 605 - Vu hãm
Chương 605 - Vu hãm

Đương nhiên, không phải mũi kiếm mà là thân kiếm.

Bốp!

Dù chỉ là thân kiếm nhưng Đông Hoàng Kiếm nặng nề đập vào làm Ninh Vô Song khuỵu xuống, đầu gối và trán cùng đổ máu.

- A!

Đầu của Ninh Vô Song đau như búa bổ, trời đất quay cuồng.

Cảm giác sọ não nứt ra, thống khổ khiến Ninh Vô Song hét lên.

Khuất nhục hơn nữa là nàng chẳng những quỳ mà xương đầu gối cơ hồ vỡ vụn.

Hoa núi non nước chảy trên Đông Hoàng Kiếm in trên trán Ninh Vô Song, càng nhục nhã hơn.

- Phụt!

Ninh Vô Song phun ra ngụm máu đen, hai chân và đầu gối run rẩy.

Ninh Vô Song còn tưởng đâu sẽ là mũi kiếm đâm vào trán, nếu đúng vậy thì bây giờ nàng đã thành hai khúc.

Có một khoảnh khắc, Ninh Vô Song bị cái chết hù sợ.

Tức là . . .

Nếu Lý Thiên Mệnh không nương tay thì nàng chẳng những thua mà còn chết rồi.

- Ninh Vô Song, ngươi giống như con ruồi, vo ve trước mặt ta nửa ngày, kết quả bị ta đập một phát dẹp lép.

Lý Thiên Mệnh cười dùng so sánh này để hình dung Anh Đào Mộng Ảo Đao thuật biến ảo khó dò của Ninh Vô Song.

Ninh Vô Song cắn răng, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, nàng ngước đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Nhưng ta và ngươi không oán không thù, ngươi cũng chưa vũ nhục ta, hôm nay xem như là luận bàn bình thường.

Lý Thiên Mệnh nói xong rút về Đông Hoàng Kiếm, vẫy tay. Nhóm Huỳnh Hỏa đang đánh hăng máu, thấy vậy đều xẹp hơi.

- Xong xuôi, Lý Thiên Mệnh thắng.

Chúng nó đại thể đều có thể giải quyết đối thủ, nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy đánh tiếp cũng vô nghĩa, nên kêu chúng nó trở lại.

Đánh bại Ninh Vô Song đủ chấn nhiếp đám thanh niên Kỳ Lân cổ tộc, chắc từ nay bọn họ sẽ không ở bên cạnh nhục mạ nữa.

Lý Thiên Mệnh nhìn lướt qua.

Quả nhiên, nhiều người vây xem không tự giác lui lại một bước, không dám nhìn thẳng Lý Thiên Mệnh.

- Rốt cuộc yên phận, xem ra Ninh Vô Song ở trong mắt họ khá mạnh.

Tiếc rằng Lý Thiên Mệnh Thiên Ý đệ bát trọng, đã không thể dùng lẽ thường đo lường hắn.

Trông thấy đám thanh niên Kỳ Lân cổ tộc vừa oán hận vừa bất lực nhìn mình, Lý Thiên Mệnh đã đạt thành mục đích.

Dù sao chẳng ai muốn suốt ngày bị người nhục mạ.

Mấu chốt là bọn họ nhục nhã Lý Mộ Dương.

- Các vị, nói thật, ta vốn không muốn đối địch với mọi người, qua bốn tháng nữa ta sẽ đi, rất nhiều thù hận không cần thiết. Ta không chịu được nhục mã thấp kém, nếu còn có ai làm như vậy thì ta vẫn sẽ ra tay. Nhưng ta không phải kẻ hùng hổ hiếp người, nếu các vị để ta sống yên thì ta càng để mọi người vui vẻ cả làng. Còn nếu vẫn cắn chết không nhả thì Bách Lý Truy Tinh là ví dụ, mọi người tự hành tham khảo. Vậy thôi.

Lý Thiên Mệnh nói rất nhiều, giờ phút này, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Lần này không ai dám cãi lại nữa.

Lý Thiên Mệnh biết rõ bọn họ vẫn sẽ không bỏ qua cho mình, thậm chí nhiều người chửi thầm trong bụng.

Nhưng hiện tại Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ hạ gục Ninh Vô Song, về thực lực đã khiến nhiều người cực kỳ kiêng dè.

- Quả nhiên, thực lực là đạo lý cứng, yếu kém thì xứng đáng bị ăn hiếp. Thế giới cường giả làm vua thì thực dụng vậy đấy. Đừng hy vọng vào sự lương thiện của người khác, lo lớn mạnh bản thân đi.

Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng Ninh Vô Song cũng bị mình đánh bại, bốn tháng sắp tới chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.

Lý Thiên Mệnh cho nhóm Huỳnh Hỏa trở lại không gian bản mệnh, chuẩn bị rời khỏi Nhiên Hồn Hỏa Sơn, đi săn bắn thử vận may.

Ninh Vô Song bỗng kêu lên:

- Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nhìn lại. Ninh Vô Song đã đứng lên, máu trên trán chảy xuống hốc mắt, nhưng nàng không lau nên trông khá là âm u độc ác.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có chuyện gì?

Ninh Vô Song cười âm trầm:

- Không có gì.

Nàng nhặt lên Phong Tuyết Lăng Đao nằm dưới đất, lảo đảo lẩn vào đám đông.

Có thể trông thấy mọi người nhường đường cho Ninh Vô Song, nhưng nàng đã không còn phong quang trong mắt mọi người.

Dù sao Ninh Vô Song đánh thua, nhiều người trẻ tuổi Kỳ Lân cổ tộc trong lòng khó chịu phun núi lửa, rất là ức chế.

Mấu chốt là tạm thời bên mình không có ai đánh lại Lý Thiên Mệnh.

Ninh Vô Song còn trẻ, Kỳ Lân cổ tộc vẫn có thiên tài khác, nhưng đều ở tầng giữa kết giới Nhiên Hồn, người mạnh hơn nữa thì ở Thập Phương Đạo Cung.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể ức chế chịu đựng bực tức.

Còn ai dám nhục mạ một câu?

Bách Lý Truy Tinh là kết cuộc.

Lý Thiên Mệnh đi trở về:

- Bạch tỷ tỷ.

Bạch Tử Căng cười khẽ:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi chỉ có ở trước mặt của ta mới là bé ngoan.

Bạch Tử Căng ngày càng phát hiện tiểu tử này có nhiều điểm đáng yêu.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thật không? Có lẽ vì người dịu dàng lương thiện xinh đẹp cảm hóa ta chăng.

Bạch Tử Căng khinh thường nói:

- Giỏi đấy, còn biết vòng vo nịnh người ta, hèn gì lừa về nhà cô nương xinh như vậy, bình thường chắc ngươi cũng không ngoan gì.

Hôm đó Bạch Tử Căng đã thấy Khương Phi Linh.

Lý Thiên Mệnh cười cười:

- Ha ha.

Lý Thiên Mệnh và Bạch Tử Căng đang định rời khỏi Nhiên Hồn Hỏa Sơn.

Ngay lúc này.

Đám đông ồn ào tách ra.

Lý Thiên Mệnh sửng sốt, hắn nhìn con đường bị đám đông tách ra, chỉ thấy một trưởng bối ôm một cô nương, mắt chảy huyết lệ, tựa như dã thú đi hướng hắn.

Mái tóc dài của cô nương trải dưới đất, hình như đã tắt thở.

- Ai vậy?

Bạch Tử Căng nói:

- Không biết, tránh đường đi.

Hai người nghiêng người định tránh ra, nhưng trong khoảnh khắc, Bạch Tử Căng đột nhiên cảnh giác bảo hộ Lý Thiên Mệnh sau lưng mình.

Bạch Tử Căng trầm giọng hỏi:

- Vân Phi Nghiêu, ngươi muốn gì?

Cùng lúc đó, Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn nhìn thấy thiếu nữ trong ngực Vân Phi Nghiêu:

- Vân Trăn Trăn?

Nhiều người kêu lên:

- Nàng đã chết!

- Ai giết nàng?

Trong tiếng ồn, Vân Phi Nghiêu nhẹ nhàng đặt Vân Trăn Trăn xuống đất, chải tóc dài cho nàng, nước mắt nhỏ xuống gương mặt nàng bị gã lau đi.

- Trăn Trăn, phụ thân báo thù cho con, hãy xem nhé, ta sẽ bầm thây hắn ra vạn mảnh.

Có một trưởng bối trung niên khác lửa giận hừng hực luôn đi bên cạnh Vân Phi Nghiêu, đó là Vân Viễn Phong.

Bạch Tử Căng nói:

- Rốt cuộc các người muốn gì? Cô bé này chết thì liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta luôn ở trong kết giới thiên văn.

Bạch Tử Căng đại khái nhận ra Vân Trăn Trăn, biết Lý Thiên Mệnh còn cướp lấy Điện Ma Cửu Tiết Liên của nàng.

Vân Viễn Phong cầm mảnh vảy rồng, ném ra:

- Chẳng lẽ các ngươi chưa đi săn bắn lần nào sao?

- Lam Hoang?

Lý Thiên Mệnh đã quên Lam Hoang rụng vảy rồng từ khi nào.

Lý Thiên Mệnh hỏi, Lam Hoang cũng không biết, dù sao một miếng vảy quá nhỏ với nó.

Bạch Tử Căng nói:

- Một tháng trước chúng ta có đi, nhưng sau lần đó thì không rời khỏi chỗ này, nhiều người bao vây nơi đây có thể làm chứng. Cô nương này mới chết không lâu, rõ ràng không liên quan đến chúng ta.

Vân Viễn Phong cười gằn:

- Ngươi là Thiên Chi Thánh cảnh, lấy kết giới thiên văn làm thủ thuật che mắt rồi dẫn người lặng lẽ rời khỏi đây có gì khó khăn?

Vân Viễn Phong tức giận, cười đến mặt vặn vẹo.

- Lý Thiên Mệnh, ta biết ngươi oán hận Trăn Trăn, nhưng ngươi đã dạy nàng bài học, còn cần làm bẩn người rồi giết chết sao? Hay là cả nhà của ngươi bẩm sinh là tội phạm? Trời sinh mất trí phát cuồng, heo chó không bằng, bẩm sinh là ma quỷ giết người không thấy máu?!

Một số người trẻ tuổi đi cùng đều mắt đỏ ngầu hét lớn.

Lần này thì tất cả mọi người đã biết Vân Trăn Trăn gặp chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment