Có người run giọng nói:
- Vẫn không đánh sao? Để mặc hắn bốn tháng sau bình yên như không rời khỏi chỗ này đi Thập Phương Đạo Cung?
- Làm bẩn?
- Có Bạch Tử Căng trông chừng mà?
- Ai biết bọn họ dựng kết giới thiên văn ở đây để làm gì. Không chừng hai người này hàng ngày ở bên trong làm chuyện xấu xa, rồi tìm kiếm kích thích hơn nữa nên mới chọn Vân Trăn Trăn!
- Cái này . . . quá đáng!
- Không lạ, tên đó kiêu ngạo ngang ngược, thấy hắn khi nhục chúng ta thế nào không? Ỷ mạnh hiếp yếu, trả thù chúng ta, mọi người đã quên rồi sao?
- Chắc chắn hắn căm thù Trăn Trăn nên mới tàn nhẫn như vậy, còn bỏ xác ngoài hoang dã.
Vân Viễn Phong rống to:
- Đừng nói nữa!
Vân Viễn Phong xông về phía Bạch Tử Căng.
Bạch Tử Căng tức giận quát:
- Vớ vẩn! Chắc chắn có người hãm hại, hãy bình tĩnh đã!
Nhưng Bạch Tử Căng chưa nói xong Vân Viễn Phong đã áp sát.
Đáng sợ hơn nữa là Vân Phi Nghiêu mới là trí mạng.
Bởi vì Vân Phi Nghiêu mới là người đánh mất lý trí, Lý Thiên Mệnh cảm thụ sát khí đáng sợ nhất đến từ người này.
Vân Phi Nghiêu giờ phút này như dã thú, không có suy nghĩ lý tính, chỉ tin tưởng thứ mình trông thấy.
Vân Viễn Phong nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Đây là vảy rồng của thú bản mệnh của ngươi?
- Đúng, nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh còn chưa nói xong Vân Viễn Phong đã mang theo một con kỳ lân to lớn xông lên áp chế Bạch Tử Căng.
Bạch Tử Căng nhíu chặt chân mày:
- Ngu xuẩn!
Hiện tại rắc rối nhất là đối phương không cho cơ hội giải thích, đặc biệt là Vân Phi Nghiêu, đôi mắt đỏ ngầu đã lao vào đánh.
- Đi!
Bạch Tử Căng quay người muốn kéo lại Lý Thiên Mệnh, nhưng Vân Viễn Phong quá hung mãnh, kỳ lân của gã từ trên trời giáng xuống.
Giây sau, Vân Phi Nghiêu cầm sợi xiềng xích khủng bố quất ra, quấn lấy Lý Thiên Mệnh.
Vèo!
Bạch Tử Căng chưa kịp kéo lại thì Lý Thiên Mệnh đã bị Vân Phi Nghiêu kéo qua.
Đó là thánh thú binh ít nhất có bốn mươi sợi thánh thiên văn.
- Thiên Mệnh!!!
Sắc mặt Bạch Tử Căng tái nhợt vội hét to:
- Vân Phi Nghiêu, cho ta một thời gian chứng minh trong sạch, nếu không thì Thập Phương Đạo Cung nhất định tức giận!
Tiếc rằng Vân Phi Nghiêu chỉ muốn cho Lý Thiên Mệnh chết.
Đây là phút giây nguy hiểm nhất, Lý Thiên Mệnh biết mình hoàn toàn bị vu oan.
Nhìn ra được Vân Phi Nghiêu rất yêu nữ nhi của mình, người vu hãm nhất định hiểu rõ bọn họ, chắc chắn là người trong Kỳ Lân cổ tộc.
Chỉ cần cho một cơ hội thì Lý Thiên Mệnh có thể chứng minh trong sạch, vấn đề là đối phương không chịu cho.
Lý Thiên Mệnh bị Vân Phi Nghiêu kéo dài trên kết giới Nhiên Hồn.
Khoảnh khắc chớp nhoáng.
Óc Lý Thiên Mệnh lóe tia sáng, hắn khá tỉnh táo, không đặt hy vọng vào Vân Phi Nghiêu lấy lại bình tĩnh mà dùng cánh tay hắc ám đâm xuống kết giới Nhiên Hồn.
Xoẹt!
Phát sinh chuyện mọi người không thể tưởng tượng.
Lý Thiên Mệnh bị kéo đi, tầng trên kết giới Nhiên Hồn bỗng rách ra một cái khe.
Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên rơi xuống, nhưng bị kẹt trên kết giới Nhiên Hồn.
Vân Phi Nghiêu ngây ra, nhanh chóng vung lên.
Kết giới Nhiên Hồn mới bị xé rách lập tức co rút lại, một giây trước khi Lý Thiên Mệnh bị kéo lên thì xiềng xích của Vân Phi Nghiêu bị kẹp đứt.
Mọi người rộ lên tiếng ồn, trông thấy Lý Thiên Mệnh tìm được đường sống kẹt ở tầng giữa kết giới Nhiên Hồn.
Tầng giữa kết giới Nhiên Hồn ít người hơn, nhưng có người bỗng nhiên rơi xuống vẫn hấp dẫn nhiều người chú ý.
Vân Phi Nghiêu hung hăng nói:
- Phụ thân, đưa khóa kết giới cho nhi!
Khóa kết giới là chìa khóa mở hai tầng giữa và trên kết giới Nhiên Hồn, được phép ra vào tự do.
Hôm nay Vân Viễn Phong mới từ tầng dưới kết giới Nhiên Hồn lên, khóa kết giới vốn định giao cho nhi tử của mình.
Vân Viễn Phong ném ra.
Bạch Tử Căng vừa mới thở phào một hơi thì Vân Phi Nghiêu đã cầm khóa kết giới mở con đường tầng trên kết giới Nhiên Hồn, lao xuống dưới.
Bạch Tử Căng vội đuổi theo:
- Đừng đi!
Vân Viễn Phong lớn hơn Bạch Tử Căng ít nhất bảy mươi tuổi chặn lại, kiên quyết ngăn nàng tại chỗ.
Mãi khi khóa kết giới mở ra con đường nhanh chóng khép lại.
Lần này thì Bạch Tử Căng hoàn toàn bị tách khỏi Lý Thiên Mệnh.
Bạch Tử Căng tức giận nói:
- Hai tên ngu, hoàn toàn bị người lợi dụng! Hôm nay ngươi giết Lý Thiên Mệnh thì nữ nhi của ngươi chết uổng!
Mấu chốt là kết giới Nhiên Hồn ngăn cách âm thanh, Vân Phi Nghiêu ở bên dưới không nghe được lời nói của Bạch Tử Căng.
Hiện tại có làm gì cũng vô dụng.
Bạch Tử Căng trơ mắt nhìn Vân Phi Nghiêu vừa đuổi theo xuống dưới, Kỳ Lân cổ tộc ở bên dưới chưa phản ứng lại thì Lý Thiên Mệnh lại xé rách tầng giữa kết giới Nhiên Hồn.
Lần này mọi người thấy rõ ràng.
Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay hắc ám xé rách kết giới Nhiên Hồn.
Trong phút chốc toàn trưởng ngơ ngẩn.
Khi Lý Thiên Mệnh biến mất ở tầng giữa kết giới Nhiên Hồn, bọn họ trừ thấy Vân Phi Nghiêu đuổi theo sít sao ra không thấy được gì khác.
Mãi đến cuối cùng . . .
Vân Phi Nghiêu từ phía dưới đi lên, đôi mắt vẫn đỏ máu, còn mang theo nhiều trưởng bối Kỳ Lân cổ tộc đi lên.
Nhiều người đều hỏi:
- Vân Phi Nghiêu, Vân Viễn Phong, các ngươi điên rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Vân Viễn Phong dừng tay, nhìn Vân Phi Nghiêu chằm chằm:
- Giết được không?
Giọng Vân Phi Nghiêu khàn khàn nói:
- Hắn xé rách tầng dưới kết giới Nhiên Hồn, nhảy xuống Nhiên Hồn Hỏa Sơn.
Nghe thấy câu nói này, toàn trường tĩnh mịch.
Bạch Tử Căng lùi lại ba bước, hít một hơi thật sâu, nóng ruột nóng gan nước mắt lăn dài.
Nhưng nàng biết mình phải bình tĩnh.
- Thiên Mệnh nhảy xuống Nhiên Hồn Hỏa Sơn nhưng chưa chắc sẽ chết, chỉ cần Nhiên Hồn tộc không giết hắn thì có lẽ hắn có thể kiên trì được. Không ai ngờ hắn có thể xé rách kết giới Nhiên Hồn! Nhưng may mắn giữ được mạng sống.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Căng trực tiếp lấy một quyển thiên văn thư ra. Thiên văn thư đốt cháy, lửa ngập trời, cuối cùng biến thành con chim lửa bay nhanh ra Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Vân Viễn Phong tức giận hỏi:
- Bạch Tử Căng, ngươi còn dám gọi người?
Bạch Tử Căng quát lại:
- Không gọi người chứ chẳng lẽ để các ngươi tiếp tục làm xằng làm bậy, khiến người lợi dụng sao? Mở ra hai tầng giữa và trên kết giới Nhiên Hồn, ta muốn đi xuống!
Lúc này nhiều trưởng bối Kỳ Lân cổ tộc đã biết sự việc.
Một lão nhân đi ra trấn giữ, chắc có thân phận và địa vị khá cao:
- Đều đừng nhúc nhích, trông chừng Vân Phi Nghiêu và Vân Viễn Phong.
Hai người Vân Phi Nghiêu rõ ràng không phục.
Vân Phi Nghiêu như dã thú quát to:
- Hắn giết người, phải đền mạng!
Lão nhân quát mắng:
- Chứng cứ, đại cuộc!
- Chứng cứ vô cùng xác thực!
- Còn đại cuộc?
Vân Phi Nghiêu cắn môi, nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, chảy huyết lệ.
Bạch Tử Căng vừa chờ người vừa dàn xếp vụ việc:
- Chứng cớ gì vô cùng xác thực? Ngươi tuyệt đối bị người lợi dụng! Ngươi nói xem ngươi dựa vào cái gì phán đoán chứng cứ vô cùng xác thực?!
Vân Viễn Phong nói ra tất cả chứng cứ.
Bạch Tử Căng tức giận nói:
- Chỉ có bấy nhiêu? Các ngươi bị thù hận che mờ mắt sao? Trên thế giới này chỉ có một Điện Ma Cửu Tiết Liên? Lúc chiến đấu lấy một mảnh vảy rồng của thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh thì khó khăn lắm sao? Chỉ mình Lý Thiên Mệnh và nữ nhi của ngươi có xích mích?
Vân Phi Nghiêu khấp huyết nói:
- Nhưng người khác không có động cơ trả thù nàng!
Lão nhân Kỳ Lân cổ tộc nói:
- Ngươi sai, người mượn đao giết người có động cơ này.
Vân Phi Nghiêu cứng người lại.
Bạch Tử Căng trừng mắt hai người:
- Một tháng trước Lý Thiên Mệnh đã đánh một trận với người tên Bách Lý Truy Tinh, rất có thể người này đã lấy đi một mảnh vảy rồng. Các ngươi lập tức đi điều tra. Ta hết chỗ nói rồi, hai trưởng bối mà bị mấy người trẻ tuổi dắt mũi.
Nàng nói với lão nhân:
- Tiền bối, để ta xuống dưới, ta mang Lý Thiên Mệnh lên!