Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 607 - Chương 607 - Giết Người Đền Mạng

Chương 607 - Giết người đền mạng
Chương 607 - Giết người đền mạng

Một khắc đồng hồ sau.

Tầng dưới kết giới Nhiên Hồn.

Nói thật thì nhiệt độ ở đây đã vô cùng cao, Địa Chi Thánh cảnh tầm thường rất khó ở lâu trong chỗ này.

Điều này nói lên Nhiên Hồn tộc trong Nhiên Hồn Hỏa Sơn nếu có thể tiếp tục sinh tồn thì hoặc là thay đổi thể chất, hoặc dùng kết giới thiên văn ngăn cách nhiệt độ.

Tuy hai vạn năm bị kết giới Nhiên Hồn đốt hồn nhưng dù sao nội tình của tộc Thần Văn Sư còn đó.

Đứng ở tầng dưới cùng kết giới Nhiên Hồn nhìn xuống, đập vào mắt chỉ có khói đặc và ánh lửa màu đỏ đen.

Bên trong Nhiên Hồn Hỏa Sơn tuyệt đối là lò lửa, địa ngục trần gian không đủ để hình dung sự đáng sợ của nó.

Bạch Tử Căng nhìn một cái đã cảm thấy da đầu tê dại.

Nàng không hiểu nổi, trong hoàn cảnh như vậy thì Nhiên Hồn tộc trong truyền thuyết làm cách nào sinh tồn, tiếp tục truyền thừa?

Càng khó chịu hơn là Bạch Tử Căng ở đây hét cả buổi mà không thấy Lý Thiên Mệnh lên.

Giọng của Bạch Tử Căng không thể xuyên thấu tầng dưới kết giới Nhiên Hồn, bên trong chắc chắn tràn ngập những âm thanh sôi sùng sục.

Mặt Bạch Tử Căng lạnh băng hỏi:

- Có thể mở tầng dưới kết giới Nhiên Hồn ra không?

Trước mặt Bạch Tử Căng là mấy thái thượng của Kỳ Lân cổ tộc nghe nói Lý Thiên Mệnh xảy ra chuyện thì chạy tới, có hơn hai mươi vị Kỳ Lân Vương.

Mới rồi là một vị Kỳ Lân Vương kìm chế Vân Phi Nghiêu.

Ánh mắt Sùng Dương Thái Thượng nóng cháy nói:

- Không thể nào, chỉ có Cổ Chi Đại Đế mới mở tầng kết giới Nhiên Hồn này ra được.

Mãi đến lúc này Sùng Dương Thái Thượng vẫn luôn nhìn xuống Nhiên Hồn Hỏa Sơn, sắc mặt lúc đen lúc trắng.

Bạch Tử Căng đau đầu nói:

- Vậy tại sao Lý Thiên Mệnh xuống được?

- Chúng ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nghe bọn họ là Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay Cổ Ma xé rách kết giới Nhiên Hồn.

Sùng Dương vừa nói chuyện vừa liếc qua Vân Phi Nghiêu, gã thấy rõ nhất.

- Lý Mộ Dương cũng có cánh tay này, hắn có thể xé rách kết giới Nhiên Hồn không?

Sùng Dương Thái Thượng đáp:

- Khi đó Tông Phủ Thành của Kỳ Lân cổ tộc chúng ta không ở đây mà ở trung tâm Thần Đô, chắc hắn chưa từng tới đây.

Bạch Tử Căng sốt ruột hỏi:

- Vậy bây giờ các người nói xem nên làm sao?

Bạch Tử Căng không biết Lý Thiên Mệnh có chịu nổi Nhiên Hồn Hỏa Sơn hay không, càng lo lắng hắn chạm mặt Nhiên Hồn tộc, nàng sốt ruột muốn khóc.

Mặc Vũ Thái Thượng của Mặc Kỳ Lân tộc lắc đầu thở dài nói:

- Bạch cô nương, thật sự không có cách nào, dù phụ thân của Bạch cô nương đến cũng vậy thôi. Chúng ta chỉ có thể trông chờ vào Lý Thiên Mệnh tự mình leo lên, hắn xuống dưới được thì theo lý thuyết cũng có thể lên.

Bạch Tử Căng tức run người:

- Đều tại hai tên ngu thiếu não này!

Mắt Vân Phi Nghiêu đỏ ngầu nói:

- Ngươi nói cái gì! Nữ nhi của ta bị Lý Thiên Mệnh giết chết, hắn chết chưa hết tội, cho hắn chịu nỗi khổ Nhiên Hồn tộc giày vò cả đời càng tốt!

Thái thượng Lôi Tuần của Lôi Kỳ Lân tộc quát mắng:

- Đừng nói nữa, việc này có người ở bên trên điều tra, cũng tìm được Bách Lý Truy Tinh rồi, chân tướng sự thật rất nhanh sẽ rõ ràng.

Bọn họ làm người đứng xem nên lý trí hơn.

Mặc dù Lý Thiên Mệnh là nhi tử của tội phạm nhưng hắn không đến mức trả thù Vân Trăn Trăn ác như vậy, huống hồ có Bạch Tử Căng ngon cơm ở bên cạnh, cần gì xuống tay với Vân Trăn Trăn?

Lôi Tuần mắng tiếp:

- Chuyện này rõ ràng có gì đó kỳ lạ, phỏng chừng là tiểu bối nào đó bướng bỉnh muốn mượn đao giết người. Các ngươi là tổ phụ và phụ thân, giận quá mất khôn, thật là mất mặt.

Sắc mặt Vân Phi Nghiêu trắng bệch, không phải sợ bị mắng mà vì cái chết của nữ nhi khiến gã mất hồn.

- Mặc kệ là ai thì ta phải cho kẻ đó trả giá đắt!

Vân Phi Nghiêu đã tỉnh táo lại, cũng nhận ra điểm lạ.

Ngay lúc này.

- Các vị thái thượng, Kỳ Lân Vương, ba vị Điện Vương của Thập Phương Đạo Cung tới chơi.

Sùng Dương trầm giọng nói:

- Cùng đi ra nào.

- Không ngăn được, bọn họ đã đi vào.

Hai tầng trên kết giới Nhiên Hồn đã mở, bên này vừa dứt lời, ba vị trưởng bối Thập Phương Đạo Cung từ trên trời giáng xuống bên cạnh Bạch Tử Căng.

Người đến trừ Nam Phương Điện Vương, Vị Lai Điện Vương ra còn có một nữ nhân áo trắng.

Khí chất của nàng đặc biệt xuất trần, tuy đã trung niên nhưng dịu dàng hiền hòa, ổn trọng mà ưu nhã, ánh mắt trong suốt sâu thẳm, nhìn liền biết là người cao thâm.

Nhưng người điềm tĩnh như vậy mà giờ phút này tựa hồ đặc biệt tức giận, sắc mặt khó coi.

Nàng là Thiên Chi Điện Vương của Thập Phương Đạo Cung.

Vị Lai Điện Vương quắc mắt lườm Bạch Tử Căng:

- Tử Căng!

- Phụ thân, xin nghe con nói!

Bạch Tử Căng nóng ruột vội thuật lại mọi việc.

- Hắn có thể xé rách kết giới Nhiên Hồn?

Ba vị Điện Vương nghe xong đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Nam Phương Điện Vương hỏi:

- Không thể nào! Lúc xưa Lý Mộ Dương có thể làm được không?

Thiên Chi Điện Vương đáp:

- Không biết, chưa từng nghe hắn đã đến đây.

Vị Lai Điện Vương nheo mắt nói:

- Kết giới Nhiên Hồn là kết giới thiên văn đẳng cấp cao nhất của Nhiên Hồn tộc, nguyên Cổ Chi Thần quốc không có ai sáng tạo ra cái thứ hai được, cánh tay của hắn thật là kinh người.

Bạch Tử Căng nói:

- Nói những chuyện này có ích gì, mau nghĩ biện pháp cứu người đi!

Sùng Dương Thái Thượng hơi lo lắng hỏi:

- Ba vị Điện Vương, có thể nào thông qua công kích kết giới Nhiên Hồn hấp dẫn sự chú ý của Lý Thiên Mệnh, nhắc nhở hắn lên không?

Vị Lai Điện Vương nói:

- Không được, làm như vậy càng dễ kinh động Nhiên Hồn tộc.

Sùng Dương Thái Thượng nói:

- Vậy thì đành đợi, nói thật thì hy vọng sẽ không rất cao.

Vị Lai Điện Vương lạnh lùng nói:

- Ngươi còn không biết ngượng nói như vậy? Ta hoài nghi là các ngươi giở trò quỷ.

Sùng Dương Thái Thượng phân bua:

- Ngươi hiểu lầm chúng ta rồi, giết Lý Thiên Mệnh không có lợi gì cho chúng ta. Thượng cổ hoàng tộc không đưa câu trả lời, chưa tìm được Lý Mộ Dương thì ai lại đi giết con mồi?

Hai tháng này bọn họ đã cố gắng hết sức tuyên dương tình trạng khốn khổ của Lý Thiên Mệnh, cũng chặn tin tức trong kết giới Nhiên Hồn.

Nhưng xem qua kết giới Luân Hồi thì Lý Mộ Dương càng đi càng xa, hoàn toàn không đến gần bên này.

Mới vừa nói xong, bên trên có người nói:

- Các vị thái thượng, đã tìm được hung phạm.

Sùng Dương Thái Thượng nói:

- Chúng ta đi lên một chuyến, các vị hãy chờ ở đây.

Sùng Dương Thái Thượng và người Kỳ Lân cổ tộc lên trước.

Bạch Tử Căng đi theo:

- Ta đi xem, rốt cuộc là kẻ nào!

Lên tầng trên kết giới Nhiên Hồn, đập vào mắt Bạch Tử Căng là Ninh Vô Song và Bách Lý Truy Tinh.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng của Nguyệt Kỳ Lân tộc ngây người:

- Vô Song?

Đây là cháu cố gái của lão, cái tên Vô Song là lão đặt cho.

Sắc mặt Ninh Vô Song hơi tái nhợt, hai tay siết chặt ống tay áo, mắt đỏ hoe, không dám nhìn trưởng bối.

Bách Lý Truy Tinh thì ngồi bệch dưới đất, mới rồi bị Lý Thiên Mệnh đánh một trận tơi bời, đến bây giờ gã còn đang đau chết sống chết dở.

Vân Phi Nghiêu và Vân Viễn Phong đi ra, kinh ngạc kêu lên:

- Là Ninh Vô Song?

Cảnh Nguyệt Thái Thượng hỏi:

- Đây là hung phạm? Chứng cứ đâu?

- Hồi bẩm thái thượng, theo manh mối Bạch Tử Căng đã nói, chúng ta tìm đến Bách Lý Truy Tinh trước, đúng là hắn không thừa nhận. Sau này chúng ta hỏi mấy người trẻ tuổi của Mặc Kỳ Lân tộc, bọn họ nói đoạn thời gian trước Vân Trăn Trăn và Ninh Vô Song hay đi với nhau, thường xuyên nói chuyện.

- Ta cho rằng thân phận của hai người cách xa, bình thường không nên hợp nhau đến vậy, nên trực tiếp bắt Ninh Vô Song, sau đó ở trước mắt bao người tìm ra thứ này trong nhẫn tu di của nàng.

Người nói chuyện lấy ra một sợi Điện Ma Cửu Tiết Liên.

Người này là người của Lôi Kỳ Lân tộc, bằng hữu tốt của Vân Viễn Phong, nên phụ tử Vân gia mới yên tâm để gã điều tra. Quả nhiên gã tóm cổ Ninh Vô Song ra, không nể mặt Nguyệt Kỳ Lân tộc.

Nguyệt Kỳ Lân tộc tuy là tộc lớn thứ hai nhưng Lôi Kỳ Lân tộc cũng có đệ tử xếp hạng cao, không chênh lệch quá xa.

Bình Luận (0)
Comment