Một sợi Điện Ma Cửu Tiết Liên đã nói lên tất cả.
Cộng thêm Lý Thiên Mệnh và Bách Lý Truy Tinh từng đánh nhau, Bách Lý Truy Tinh có khả năng giật xuống miếng vảy rồng.
Trong đôi mắt sáng tỏ của các trưởng bối rất dễ lôi chân tướng lên mặt nước.
Bách Lý Truy Tinh thê thảm nói:
- Vô Song, đều tại ngươi! Đã bảo vứt Điện Ma Cửu Tiết Liên đi mà, ngươi còn nói chỉ cần Lý Thiên Mệnh chết, chết không có đối chứng thì không ai hoài nghi ngươi!
Nói trắng ra là vì Điện Ma Cửu Tiết Liên có ba mươi sợi thánh thiên văn, quá đắt giá, dù là với Ninh Vô Song, đừng nói vứt bỏ, nàng không dám để nó lung tung.
Ninh Vô Song lạnh lùng lườm gã:
- Ngươi ngậm miệng!
Bách Lý Truy Tinh sợ hãi chối tội:
- Các vị trưởng bối, là Ninh Vô Song ép ta, chuyện này không liên quan gì ta, ta chỉ phụ trách lấy vảy rồng, là nàng giết Vân Trăn Trăn! Là nàng hận Lý Mộ Dương thấu xương, vì phụ thân của nàng tự sát.
Bách Tinh Thái Thượng quát lớn:
- Câm mồm!
Bách Lý Truy Tinh im thin thít.
Phụ thân của Ninh Vô Song tức là tôn tử của Cảnh Nguyệt Thái Thượng.
Với quan hệ của Cảnh Nguyệt và Bách Tinh, lúc này Bách Lý Truy Tinh vì chối bỏ liên quan mà đẩy Ninh Vô Song ra càng khiến kết cuộc lúng túng hơn.
Ninh Vô Song cười khẩy nói:
- Đúng là đồ hèn, vội vã phủi sạch quan hệ. Chẳng phải ngươi giết thú bản mệnh của Vân Trăn Trăn sao? Chẳng phải là ngươi để lại những dấu vết đó trên người của nàng ta?
- Đều là tại ngươi ép ta!
Bách Lý Truy Tinh nói chuyện động vết thương càng đau đớn vô cùng.
Đánh nhau với Lý Thiên Mệnh, Ninh Vô Song bị thương không nặng, còn Bách Lý Truy Tinh bị đánh liên tục hai lần, tại sao chứ?
Hiện tại chân tướng đã rõ, con cháu nhà mình tàn sát cùng tộc, mượn đao giết người, bôi tro trát trấu cho Kỳ Lân cổ tộc.
Mấy vị thái thượng, đặc biệt là Cảnh Nguyệt, Bách Tinh, Lôi Tuần đều thấy tức ngực.
Nhưng ngơ ngẩn, khó chịu nhất là Vân Phi Nghiêu.
- Ninh Vô Song! Ngươi tuổi còn trẻ mà đã có lòng dạ rắn rết như vậy! Trăn Trăn chưa từng đắc tội ngươi, sao ngươi nỡ đối xử như vậy với Trăn Trăn? Ngươi không bằng heo chó!
Sát khí từng dành cho Lý Thiên Mệnh bây giờ dồn hết vào Ninh Vô Song, Vân Phi Nghiêu thậm chí giận dữ nhiều hơn nữa.
Ninh Vô Song điên cuồng nói:
- Trăn Trăn hy sinh, nhưng ta không có lỗi! Lỗi là ở Lý Mộ Dương, lỗi là ở các ngươi không có lá gan giết nhi tử của hắn báo thù! Một đám hèn, còn vỗ ngực xưng là Kỳ Lân cổ tộc!
Cảnh Nguyệt Thái Thượng chớp mắt xuất hiện ở trước mặt Ninh Vô Song, một tay đè trán của nàng:
- Ngươi tùy hứng vô tri, ngươi biết cái gì!
Ninh Vô Song còn muốn lên tiếng nhưng bỗng mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn.
Cảnh Nguyệt nói:
- Các vị, ta mang người về trước, không ở đây mất mặt.
Vân Viễn Phong nhíu mày nói:
- Chờ đã! Cảnh Nguyệt Thái Thượng, giết người đền mạng, huống chi Ninh Vô Song tàn sát cùng tộc, hành vi khiến người giận sôi!
Đám người trong Nhiên Hồn Luyện Ngục đều xúm lại vây xem, nhìn cảnh tượng lúng túng này.
- Tuy Ninh Vô Song có lỗi khi giết Vân Trăn Trăn, nhưng lòng muốn giết Lý Thiên Mệnh thì không sai.
- Nói đúng, người của Thập Phương Đạo Cung lại đến, các trưởng bối lại co vòi.
Trong mắt đám thanh niên tràn ngập không cam lòng, hiển nhiên không nhiều người cảm thấy bất công, đồng tình cho Vân Trăn Trăn.
- Xử lý nhẹ đi, Kỳ Lân cổ tộc chúng ta đã không có thiên tài, nàng cũng chỉ vì muốn trút giận cho mọi người.
- Đúng vậy!
- Nói vậy mà được à? Thế thì đổi lại các ngươi là Vân Trăn Trăn, các ngươi có nghĩ đến nàng nghĩ gì trước khi chết không?
- . . .
Vèo!
Vân Phi Nghiêu bỗng lao đến chỗ Ninh Vô Song.
Tiếc rằng Vân Phi Nghiêu bị Lôi Tuần Thái Thượng ngăn cản.
Mắt Vân Phi Nghiêu đỏ máu, giãy giụa như dã thú:
- Thái Thượng, giết người đền mạng!! Giết người đền mạng!!!
Lôi Tuần Thái Thượng trầm giọng nói:
- Thế này đi, hãy bình tĩnh lại đã, chờ người của Thập Phương Đạo Cung đi rồi chúng ta bàn bạc xử trí Ninh Vô Song như thế nào. Ngươi đừng ích kỷ hành động. Vân Viễn Phong, hãy mang nhi tử của ngươi về trước. Triệu Không Nguyên, ngươi trông chừng bọn họ.
Triệu Không Nguyên là Kỳ Lân Vương xuất hiện ngay từ đầu, phụ tử Vân Viễn Phong thuộc quyền quản lý của lão.
Lão nhân kia đứng ra:
- Biết rồi Thái Thượng!
Lôi Tuần Thái Thượng vỗ vỗ Vân Phi Nghiêu quỳ dưới đất khóc ròng, muốn nói lại thôi, khẽ thở dài.
Tiếp theo, Cảnh Nguyệt Thái Thượng trực tiếp mang Ninh Vô Song đi.
Bách Tinh Thái Thượng hết sức lúng túng sai người đuổi Bách Lý Truy Tinh đi.
Những người trẻ tuổi thấy vậy đều hiểu hai vị Thái Thượng chắc chắn che chở con cháu của họ, Vân Phi Nghiêu rất khó báo thù cho Vân Trăn Trăn.
Sùng Dương Thái Thượng hừ lạnh một tiếng:
- Hai đứa nhóc làm ra vở hài kịch thế này, thật là mất mặt hết sức.
Phiền phức nhất là Lý Thiên Mệnh đã vào Nhiên Hồn Hỏa Sơn, không rõ sống chết.
- Giải tán đi!
Bị trưởng bối quát mắng, người vây xem mới tản ra.
Bạch Tử Căng lạnh lùng nói:
- Kỳ Lân cổ tộc thú vị thật, tội phạm nhỏ giết cùng tộc của mình cứ thế được đưa đi, tội này cho xử tử tại chỗ cũng không đủ, đúng là mất trí phát cuồng.
Đám Thái Thượng sắc mặt khó coi, không có người đáp lại.
Bạch Tử Căng mỉa mai thêm:
- Hèn gì Lý Mộ Dương xảy ra chuyện, các ngươi tập thể quỳ phục thượng cổ hoàng tộc ngay, rất có cốt khí.
- Ngươi . . .!
Bạch Tử Căng lười quan tâm bọn họ, xoay người xuống tầng dưới kết giới Nhiên Hồn, đi ngang qua ba Điện Vương.
Nói thật thì nhục nhã Kỳ Lân cổ tộc mấy câu căn bản không đủ hết giận.
Lúc này, mấy vị Thái Thượng cũng xuống dưới, hai nhóm người nhìn nhau không nói chuyện, không khí nghiêm túc, lẳng lặng chờ ở tầng dưới kết giới Nhiên Hồn.
Mặc Vũ Thái Thượng hỏi nhỏ một Kỳ Lân cổ tộc Thiên Chi Thánh cảnh đứng bên cạnh:
- Nghe nói Lý Thiên Mệnh đánh bại Ninh Vô Song phải không?
- Đúng vậy!
Mặc Vũ Thái Thượng sắc mặt lúc xanh lúc trắng nói:
- Kỳ lạ, lần đầu tiên ta trông thấy hắn thì cùng lắm là Thiên Ý thất, bát trọng, Ninh Vô Song chẳng phải là Ngự Thú Sư Địa Thánh cảnh đệ nhị trọng sao?
- Đúng rồi, nhưng nàng thật sự bị đánh bại.
- Tức là Lý Thiên Mệnh ở trong kết giới Nhiên Hồn tu luyện đến cảnh giới Thánh?
- Không, nghe nói dùng Thú Nguyên.
- Thiên Ý đệ cửu trọng cũng có thể đánh bại Ninh Vô Song? Dù là Thiên Ý đệ cửu trọng thì tính ra hắn tiến bộ hơn hai tháng trước!
Mấy người nhìn nhau, càng buồn bực hơn.
Bọn họ trực giác cảm thấy dường như Lý Thiên Mệnh không bị Nhiên Hồn Luyện Ngục ảnh hưởng chút nào, thậm chí là một bước lên trời.
Mới hai tháng mà hình như bằng nhóm người đỉnh cao nhất trong đám bạn cùng lứa Kỳ Lân cổ tộc.
Sùng Dương Thái Thượng khẽ thở dài:
- Tiểu tử này đúng là nằm ngoài dự đoán, tiếc rằng vào Nhiên Hồn Hỏa Sơn mà mãi đến bây giờ hắn vẫn chưa lên, chín phần là đã chết.