Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 609 - Chương 609 - Dạ Lăng Phong

Chương 609 - Dạ Lăng Phong
Chương 609 - Dạ Lăng Phong

- Mợ nó!

Lý Thiên Mệnh rạch thủng tầng cuối kết giới Nhiên Hồn, trực tiếp rơi xuống.

Không có Khương Phi Linh ở, trong một chốc Lý Thiên Mệnh không bay lên được.

Trong phút khẩn cấp chỉ mành treo chuông này, Lý Thiên Mệnh lấy Tà Ma dài nhất ra khỏi nhẫn tu di, đâm vào vách núi lửa.

Tiếc rằng Tà Ma còn hơi ngắn.

Lý Thiên Mệnh rơi thẳng xuống, sắp rơi vào dung nham màu đen sôi sùng sục bên dưới. Vào phút nguy cấp, Huỳnh Hỏa xuất hiện, móng gà nhỏ bấu cổ áo của Lý Thiên Mệnh, treo hắn lơ lửng giữa không trung.

- Ta phục rồi, tại sao chim của người khác to mà chim của ta bé xíu?

Lý Thiên Mệnh tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy được Huỳnh Hỏa cứu, nhưng ngẫm lại thú bản mệnh loài chim bay của người khác bay vèo vèo trên trời, còn mình thì chỉ có thể bị treo lủng lẳng, càng nghĩ càng giận.

Huỳnh Hỏa ôm bụng cười to:

- Hả? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ, nói lại lần nữa đi.

Mấu chốt là bé gà dùng móng ôm bụng cười, lúc nó cười thì móng buông lỏng, Lý Thiên Mệnh lại rơi xuống.

- Mợ!

Huỳnh Hỏa vội đuổi theo, lại bắt được Lý Thiên Mệnh, ném hắn về phía vách đá.

Mãi khi Lý Thiên Mệnh an toàn rồi Huỳnh Hỏa mới quạt cánh nhỏ như cái quạt hương hồ, cười gian xấu xa nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Mới nãy ngươi nói cái gì? He he.

Lý Thiên Mệnh lườm nó:

- Xéo!

Lý Thiên Mệnh dựa vào vách đá, tim đập bình tĩnh lại.

Nói thật thì nhiệt độ vách đá rất cao, như nước thép bị nung đỏ, may mắn Lý Thiên Mệnh là Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể nên dựa lưng vào nó mới không bị gì.

Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên xem:

- Người kia nói ta giết Vân Trăn Trăn?

Trong sương mù dày đặc, bên trên dường như có nhiều bóng người.

- Bị vu hãm chứ sao nữa, ngươi định làm sao?

- Đương nhiên phải đi lên, đỡ khỏi phải kinh động Nhiên Hồn tộc. Nếu Bạch tỷ tỷ xuất hiện ở tầng dưới kết giới Nhiên Hồn, ta sẽ hỏi xem đã qua cơn nguy hiểm chưa, chờ qua nguy hiểm rồi ta mới đi ra ngoài.

Kết giới Nhiên Hồn không ngăn được hắn, có thể tự do ra vào.

Huỳnh Hỏa khó hiểu hỏi:

- Đến bây giờ ta vẫn không hiểu có chuyện gì? Nếu không có kết giới Nhiên Hồn thì ngươi về chầu trời rồi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta nào biết? Trên thế giới này có nhiều biến thái, khó lòng phòng bị.

Lý Thiên Mệnh nói xong dọc theo vách đá đỏ rực leo lên trên. Từ vị trí này, Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn thấy đại khái trong bóng người trên kết giới hình như có Bạch Tử Căng.

Tâm tình Lý Thiên Mệnh thả lỏng:

- Bạch tỷ tỷ xuống dưới, nói lên đã có người khống chế hai người kia.

Như vậy là sự tình giải quyết, phiền phức duy nhất là năng lực xé rách kết giới Nhiên Hồn của mình bị lộ.

Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ làm sao lừa dối chuyện này thì nguy hiểm chợt buông xuống.

Đó là một loại nguy hiểm kỳ dị.

Lý Thiên Mệnh cảm giác đầu đau nhói, thậm chí là linh hồn đau nhói.

Trong thức hải, bỗng nhiên có một sợi chỉ màu đỏ bắn vào, như con rắn độc cắn xé hồn của Lý Thiên Mệnh trong sương mù linh hồn, khiến hắn đau đầu muốn nứt ra.

Đột nhiên!

Trong hắc ám, một luồng sáng đỏ bắn hướng cổ họng Lý Thiên Mệnh.

- Ai?!

Bàn tay Lý Thiên Mệnh buông ra, cả người rơi xuống dưới, vừa lúc tránh né một chiêu trí mạng.

Khoảnh khắc rơi xuống, tay phải của Lý Thiên Mệnh nhanh chóng bấu vách đá, ngay sau đó, hắn giơ tay trái lên, dùng Động Tất Chi Nhãn xuyên thấu sương mù dày đặc xung quanh, nhìn thấy kẻ vừa công kích mình.

Đập vào mắt đầu tiên là đôi mắt màu đỏ sậm.

Đôi mắt đó khiến Lý Thiên Mệnh ấn tượng cực kỳ khắc sâu, vì tựa như một con mãnh thú, hung tàn, dữ tợn, thậm chí không chút lý trí, chỉ có thô bạo và giết chóc.

Kỳ lạ hơn là Lý Thiên Mệnh nhìn thấy hơn sáu mươi đốm sao đỏ như máu trong con mắt trái của người đó.

Đúng vậy!

Tuy màu đỏ máu, tựa như ngôi sao đẫm máu nhưng đốm sáng cực kỳ giống với đốm sáng của thú bản mệnh.

Lý Thiên Mệnh thậm chí có ảo giác người này như con thú bản mệnh.

Đương nhiên, bên mắt trái không có đốm sao.

Trừ con mắt màu đỏ thẫm ấn tượng sâu sắc ra làn da nhợt nhạt không có chút máu trông hơi rùng rợn, mái tóc dài không được chải chuốc nên dài thòng, đến tận eo.

Người này là một thanh niên, cỡ bằng tuổi của Lý Thiên Mệnh.

Hơi thở của y cuồng bạo mà lạnh lẽo, giống mãnh thú, trong mắt dường như không có tình cảm.

Binh khí trong tay y là hai thanh đoản kiếm đỏ như máu, không dài quá nửa thước, huyết khí cuồn cuộn. Trên mỗi thanh đoản kiếm có năm mươi sợi thánh thiên văn, chứng minh đã là Thiên Chi Thánh cảnh mới có thánh thú binh.

Hai thanh đoản kiếm một cây cầm trong tay, một cây cắm vào vách đá, trông giống binh khí ám sát hung tàn.

Vèo!

Giây sau, thiếu niên mắt đỏ từ bên trên lao xuống, lại giết tới.

Trong khi thiếu niên lao đến thì trong thức hải của Lý Thiên Mệnh tăng thêm mấy sợi màu đỏ, linh hồn càng đau nhói.

Cảnh tượng trước mắt liên tục thay đổi, núi lửa nháy mắt thành biển máu, vô số xác chết nổi lềnh bềnh, cỡ bảy, tám vạn, những xác chết mở to mắt trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Trả mạng lại cho ta! Trả mạng lại cho ta!

Bọn họ thiếu tứ chi, thậm chí rớt tròng mắt, tất cả như bò vào óc Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh giật nảy mình:

- Hệ mê hồn?

Lý Thiên Mệnh chỉ biết nói rằng thủ đoạn mê huyễn của Hoa Nguyệt Thánh Kỳ Lân so với thiếu niên này tựa như mặt đất với bầu trời.

Thiếu niên mắt đỏ vận dụng thủ đoạn không chỉ là mê hồn, còn là công kích và áp chế linh hồn thuần túy.

Mê Linh Chi Đồng của Thần Hồn Thiên Thư cũng là kiểu này, nhưng chỉ là thủ đoạn ban đầu, Động Tất Chi Nhãn chuyển thành khám phá mê huyễn.

Động Tất Chi Nhãn giúp Lý Thiên Mệnh ngăn mê hồn biển máu ngập trời của đối phương, nhìn thấy vị trí của người đó.

Keng keng keng!

Hai người đánh nhau trên vách đá.

Thiếu niên này mỗi chiêu đều lấy mạng, hung tàn như ma.

Lý Thiên Mệnh phát hiện cảnh giới của đối phương đại khái là Địa Thánh cảnh đệ nhị hoặc đệ tam trọng, về mặt lực lượng thì mạnh hơn mình đôi chút.

Linh hồn của Lý Thiên Mệnh bị kỳ dị áp chế, nếu không nhờ Động Tất Chi Nhãn thì hắn đã đánh thua.

Rầm!

Một lần va chạm, hai người từ trên cao rơi xuống.

Lý Thiên Mệnh vốn định ra ngoài, nhưng giờ thì hay rồi, bị kéo xuống Nhiên Hồn Hỏa Sơn.

Nhìn xuống dưới, dung nham màu đen đang nổi bọt, tựa như há to mồm máu chờ Lý Thiên Mệnh rớt xuống.

Bùm!

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông cần tiếp sức, Lý Thiên Mệnh thoáng thấy một hòn đảo khá lớn trong dung nham.

Hắn nhanh chóng đáp xuống đảo, rốt cuộc đứng trên mặt đất.

Nhưng khi Lý Thiên Mệnh nhìn bốn phía thì giật nảy mình.

Giờ này phút này, Lý Thiên Mệnh đứng trên một tế đàn.

Nhìn phía trước, đằng trước tế đàn dựng tám vạn bia mộ.

Những bia mộ đều là đá đào từ vách đá, từng đường kiếm gọt thành hình.

Bia mộ cắm trên đảo nhỏ, bên dưới có lẽ không chôn ai, dù sao đá hình thành hòn đảo nhỏ này cũng rất cứng rắn.

Trên mỗi bia mộ đều có tên.

Tất cả nói cho Lý Thiên Mệnh biết đây là nơi hắn đã trông thấy lúc ở trên kết giới Nhiên Hồn.

Đây là nơi tế hồn của tám vạn người!

Hai vạn năm, người một ngàn thế hệ, một lần cơ hội, một lần biến dị động trời.

Sau đó, tám vạn tộc hồn dung hợp thành một thể.

Bình Luận (0)
Comment