Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 610 - Chương 610 - Dạ Lăng Phong (Tt)

Chương 610 - Dạ Lăng Phong (tt)
Chương 610 - Dạ Lăng Phong (tt)

Vèo!

Sau đó lại ập đến nguy cơ sống chết.

Đầu óc của Lý Thiên Mệnh lại đau nhói.

Sợi tơ đỏ trong thức hải thậm chí vươn hướng Thiên Ý đế hoàng của Lý Thiên Mệnh.

Nhưng khoảnh khắc những sợi tơ đỏ va chạm Thiên Ý đế hoàng thì Thái Nhất Tháp ở trong không gian bản mệnh rung lên, ánh sáng trắng dao động đánh tan tất cả sợi tơ đỏ.

Lý Thiên Mệnh bớt đau đầu hơn, càng tỉnh táo.

Keng!

Lý Thiên Mệnh quay người lại va chạm với đoản kiếm đỏ của đối phương, hai bên lui ra.

Lý Thiên Mệnh trợn to mắt nhìn thiếu niên đôi mắt đỏ sậm, màu da nhợt nhạt, tóc dài đến eo:

- Tiểu Phong?

Khi hai chữ thốt ra khỏi miệng, thiếu niên đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Ngươi . . . ngươi biết ta?

Giọng của thiếu niên hơi khàn khàn, có lẽ vì lâu lắm rồi không nói chuyện nên đặc biệt khô khốc, nghe như tiếng cây cối xào xạc.

Lý Thiên Mệnh bình tĩnh lại:

- Ta từng thấy ngươi.

Cảnh tượng này khiến Lý Thiên Mệnh cảm thụ được mọi thứ Nhiên Hồn tộc phải chịu đựng tại đây.

Tiểu Phong ở trước mặt hắn là Nhiên Hồn tộc duy nhất hiện tại.

Điều này nói lên Nhiên Hồn Hỏa Sơn không còn nguy hiểm với Lý Thiên Mệnh.

Tiểu Phong bỗng nhiên vô cùng kích động, y không đến gần Lý Thiên Mệnh mà ngơ ngác hỏi:

- Ta rốt cuộc là ai?

Lý Thiên Mệnh khó hiểu hỏi:

- Ngươi không biết ngươi là ai? Chẳng phải ngươi tên là Tiểu Phong sao?

Thiếu niên dường như bị đau đầu, giãy giụa lắc đầu:

- Trừ tên ra còn gì nữa?

Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng không lẽ lúc dung hồn đã có biến đổi gì khiến y quên một số chuyện?

Lý Thiên Mệnh tiến lên vài bước, khi cúi đầu chợt thấy trên tế đàn khắc rất nhiều chữ.

Tuy có nhiều chữ nhưng chỉ khắc một cái tên.

Tên đó là:

Dạ Lăng Phong.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi tên Dạ Lăng Phong, Tiểu Phong chỉ là nhũ danh?

- Ừm!

- Tại sao khắc ở đây?

- Sẽ quên.

Đầu óc Lý Thiên Mệnh rối bời, nghe như thiếu niên tên Dạ Lăng Phong không quá thông minh.

Lý Thiên Mệnh chỉ vào những bia mộ, hỏi:

- Những cái tên kia đều là ngươi khắc?

Dạ Lăng Phong mờ mịt nói:

- Ừ, khắc rồi sẽ không quên.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi biết bọn họ là ai không?

Dạ Lăng Phong cau mày, mắt lấp lóe:

- Thành viên trong tộc? Chính mình?

Dạ Lăng Phong bỗng cắn răng, hai tay ôm đầu, đau đến mức lăn lộn dưới đất.

Lý Thiên Mệnh lật đật chạy qua nâng thiếu niên dậy:

- Ngươi có khỏe không?

Ánh mắt Dạ Lăng Phong mờ mịt đáp:

- Không sao, thói quen.

Trừ lúc hung ác ra, thời gian còn lại Dạ Lăng Phong giữ ánh mắt mờ mịt như vậy, hình như đầu có thác loạn.

Lý Thiên Mệnh đứng trước mặt Dạ Lăng Phong, hỏi dò:

- Ngươi quên chuyện của Nhiên Hồn tộc rồi sao?

Thiếu niên có biết Nhiên Hồn tộc đã chịu đựng điều gì?

Lần tế hồn đó tám vạn người chịu chết chỉ vì tạo nên một mình y.

Chắc chắn Dạ Lăng Phong căm thù thượng cổ hoàng tộc.

Vừa lúc Lý Thiên Mệnh vì chuyện của Lý Mộ Dương nên rất khó chịu với người thống trị Cổ Chi Thần quốc này.

Dạ Lăng Phong cắn môi, đôi mắt đỏ sậm nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Nhiên Hồn tộc?

- Đúng vậy!

- Ta . . . là Nhiên Hồn tộc?

- Đúng rồi.

- Nhiên Hồn tộc . . . là cái gì?

- . . .

Nghe như thiếu niên đã quên hết tất cả.

Lý Thiên Mệnh suy tư:

- Bị trấn áp hai vạn năm, đời này đến đời khác chịu đựng nỗi khổ đốt hồn, hành hạ đó vô nhân đạo chưa từng thấy, thượng cổ hoàng tộc làm như vậy, nếu là mình thì không chịu nổi. Bọn họ kiên trì nhiều năm như vậy, sống đến hiện tại, lại dùng tế hồn vượt sức tưởng tượng dung hòa tám vạn tộc hồn vào đầu Dạ Lăng Phong, chỉ cầu một con đường sống. Có lẽ trục trặc ở đâu đó, khiến hắn trí nhớ thác loạn, quên chính mình, càng dễ dàng quên thù hận.

Lý Thiên Mệnh là người dứt khoát, nghĩ những điều này, hắn quyết định nói rõ chi tiết cho Dạ Lăng Phong.

Lý Thiên Mệnh không có mưu đồ gì, đơn thuần cảm thấy thiếu niên ở đây cô đơn quá lâu, chịu đựng gánh nặng.

Được thành viên trong tộc gửi gắm thì thiếu niên ít nhất ghi nhớ thù hận.

Chứ không thì sẽ khiến bao nhiêu người đau lòng?

Quả thật, người quên thù hận có thể nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng Lý Thiên Mệnh từng gánh thù hận, đối với hắn thì quên đi thù hận là rất đáng xấu hổ, có lỗi với những người đã mất.

Ví dụ như Kim Vũ.

Ví dụ như Nhiên Hồn tộc.

Thật ra không cần Lý Thiên Mệnh chủ động thì ánh mắt nóng cháy của Dạ Lăng Phong đã đốt người hắn.

- Hình như ngươi biết rất nhiều, nói cho ta!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Được rồi, tùy tiện tán gẫu một buổi, ngồi xuống nào.

- Đa tạ.

- Không khách khí.

Dung nham bốn phía sôi sục.

Hai người trẻ tuổi ngồi trên mép tế đàn, Dạ Lăng Phong nghiêng người, con mắt đỏ thẫm nhìn Lý Thiên Mệnh chăm chú.

Lý Thiên Mệnh biết rất rõ chuyện này nên kể những chi tiết về Nhiên Hồn tộc mà mình biết, cộng thêm cảnh đã thấy vào mấy ngày trước cho Dạ Lăng Phong nghe.

Đương nhiên, cảnh mấy ngày trước hắn trông thấy, giờ tính ra cũng đã phát sinh cách vài năm.

Dù sao Dạ Lăng Phong lúc này trông lớn hơn thiếu niên nằm trên tế đàn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nghe hiểu không? Tám vạn thành viên trong tộc ở trong linh hồn của ngươi.

Dạ Lăng Phong cúi đầu nói:

- Nghe hiểu, hèn gì mỗi ngày có rất nhiều người khe khẽ thì thầm, nói chuyện với ta

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi không hận sao?

Dạ Lăng Phong đáp:

- Không biết, cảm thấy trống rỗng, không nhớ ra.

Lý Thiên Mệnh hiểu ý câu nói của Dạ Lăng Phong.

Dạ Lăng Phong nghe Lý Thiên Mệnh kể cực khổ của Nhiên Hồn tộc như nghe câu chuyện của người khác, vì y đã quên mọi thứ mình chịu đựng, nhìn thấy suốt mấy năm nay.

Dạ Lăng Phong mờ mịt nhìn phía trước:

- Nếu ta nhớ ra được thì sẽ hận.

Lý Thiên Mệnh vỗ vai y:

- Từ từ, không gấp, ngươi còn nhỏ, chuyện báo thù còn xa lắm.

Dạ Lăng Phong rùng mình, kiểu tiếp xúc thân thể bị động này khiến y rất xa lạ, căng cứng từng thớ thịt tựa như dã thú.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Căng thẳng làm chi, lão tử không mê trai.

Dạ Lăng Phong nhíu mày hỏi:

- Cái gì là mê trai?

- . . .

Dạ Lăng Phong hơi thống khổ nói:

- Cảm tạ ngươi nói với ta nhiều như vậy, nhưng có lẽ ta sẽ quên đi.

Lý Thiên Mệnh nhe răng cười nói:

- Không sao, ta lặp lại vài lần cũng không mệt gì. Nếu không được thì lấy cuốn sách ra viết một đoạn, một ngày ngươi học thuộc lòng một trăm lần là được.

- Ta nên xưng hô ngươi như thế nào?

- Ngươi mấy tuổi?

- Không biết.

- Nếu không biết thì đừng trách ta không khách khí, ta đây họ Thiên Mệnh, tên một chữ ca, ngươi gọi ta là Thiên Mệnh ca được rồi.

- Thiên Mệnh ca.

Trong khi hai người nói chuyện thì Huỳnh Hỏa nhàm chán bay qua trước mắt họ.

- Tình cảnh này khiến ta muốn ngâm một bài thơ, nghe kỹ đây: Chờ Tiểu Phong ta tóc dài đến eo, bảo đảm còn hớp hồn hơn Linh Nhi. Sao? Thấy đúng vần không?

Lý Thiên Mệnh nhặt cục đá ném lên cao:

- Biến ngay con gà này!

Dạ Lăng Phong mờ mịt nhìn chủ nhân và thú, không hiểu câu thơ kia có ý gì.

Nói thật thì Lý Thiên Mệnh cực kỳ tò mò với thân thể, trạng thái tu vi hiện tại của Dạ Lăng Phong, ví dụ như linh hồn của y biến dị, đốm sao thú bản mệnh ở mắt phải.

- Tiểu Phong, thú bản mệnh của ngươi đâu?

- Cái gì là thú bản mệnh?

- . . .

Từ câu hỏi đầu tiên đã làm Lý Thiên Mệnh cứng họng.

Tên này không có thú bản mệnh thì tu luyện kiểu gì?

Lý Thiên Mệnh tò mò.

Nghe nói Nhiên Hồn tộc đã biến dị huyết thống, sau khi sinh ra Ngự Thú Sư và thú bản mệnh đã dung hợp thành một thể, nhưng trên người Dạ Lăng Phong trừ đốm sao trong mắt phải ra không có dấu vết khác giống thú bản mệnh, hoàn toàn khác với tám vạn người lúc tế hồn.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi tu luyện như thế nào?

Dạ Lăng Phong đáp:

- Tu luyện theo pháp quyết trong Nhiên Hồn Quyết, rồi luyện chiến quyết trong Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển.

Công pháp chiến quyết này chắc truyền thừa từ tổ tiên Nhiên Hồn tộc, nghe tên đã thấy hay. Nhưng thứ này liên quan riêng tư của Nhiên Hồn tộc, Lý Thiên Mệnh không thể nào bởi vì tò mò mà đòi được xem.

Lý Thiên Mệnh suy đoán Nhiên Hồn tộc có thủ đoạn tu luyện giống hệ thống tu luyện cộng sinh, tuy nhìn bề ngoài của Dạ Lăng Phong không ra nhưng bên trong vẫn là Ngự Thú Sư và thú bản mệnh hợp nhất.

Hoặc nên nói bọn họ tu luyện thủ đoạn như thế đã tách rời tu luyện cộng sinh, hoặc là lấy tu luyện cộng sinh làm gốc, chỉ hợp thành một thể.

Bình Luận (0)
Comment