Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 611 - Chương 611 - Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển

Chương 611 - Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển
Chương 611 - Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển

Đôi mắt màu đỏ thẫm của Dạ Lăng Phong lại nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:

- Thiên Mệnh ca.

Khi Dạ Lăng Phong nhìn người thì không biết chớp mắt, trông hơi ớn lạnh, không biết còn tưởng đâu y định giết người.

- Như thế nào?

- Ta thường trông thấy bên trên có người đi qua đi lại nhưng không dám đến gần, mới nghe ngươi kể chuyện của Nhiên Hồn tộc, ta muốn hỏi rằng thế giới bên ngoài lớn lắm sao? Mấy cái chỗ này mới bằng với bên ngoài?

Ánh mắt Dạ Lăng Phong nóng cháy, rất tò mò, vô cùng khát vọng.

Câu hỏi nghe khá buồn cười, nhưng ngẫm lại thật tội nghiệp.

Lý Thiên Mệnh nhếch môi nói:

- Thế giới lớn đến nỗi ngươi không thể tưởng tượng, ít nhất to hơn chỗ này gấp ngàn vạn lần. Lớn bao nhiêu thì cần ngươi nhìn bằng mắt của mình.

Dạ Lăng Phong khờ khạo hỏi:

- Trong sách nói sẽ có bầu trời, mây trắng, mặt trời và ngôi sao, có màu lam, màu lục, màu trắng, có mấy thứ này không?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Có, tất cả đều có.

Dạ Lăng Phong vô cùng nghiêm túc, vô cùng khát vọng nhìn Lý Thiên Mệnh, thậm chí suýt rơi lệ:

- Vậy . . . ngươi có thể mang ta ra ngoài không?

Điều này chắc là ước mơ mãnh liệt nhất của Dạ Lăng Phong, dù đã quên thì khi nói ra lời cầu xin này vẫn sẽ thầm run.

- Mang ngươi ra ngoài không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là thân phận Nhiên Hồn tộc của ngươi rất mẫn cảm trong Thần Đô. Người bên trên gọi là Kỳ Lân cổ tộc, ta cũng bị cầm tù ở trên đó, không được rời đi, dẫn ngươi lên lỡ bị bọn họ nhìn thấy là ngươi sẽ mất mạng ngay.

Thật ra Lý Thiên Mệnh đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nhưng không hiện thực.

Người của Kỳ Lân cổ tộc mà trông thấy Dạ Lăng Phong thì sẽ làm thịt y ngay.

Dạ Lăng Phong hỏi:

- Vậy có phải là chỉ cần ta không bị nhìn thấy thì được rồi?

Lý Thiên Mệnh ngẫm lại, nếu thật sự không có ai trông thấy thì có thể thử xem, cùng lắm đưa y lên rồi để y tự chạy đi.

Dạ Lăng Phong hít thở dồn dập nói:

- Thiên Mệnh ca, ta có thể linh hồn xuất khiếu, giấu trong thức hải của ngươi, chỉ cần ngươi mang thân thể của ta thì không ai nhìn thấy.

- Cái gì linh hồn xuất khiếu? Thứ gì vậy?

Lý Thiên Mệnh chưa từng nghe qua cách nói này. Linh hồn hội tụ ở thức hải, giải phẫu thân thể đều không tìm thấy thức hải, linh hồn làm sao xuất khiếu?

Nhưng Lý Thiên Mệnh chợt nhớ lúc tế hồn, bát vạn tộc hồn rời khỏi thân thể hội tụ vào thức hải của Dạ Lăng Phong.

Ngay lúc này.

Dạ Lăng Phong ngã xuống đất, một luồng khói trắng chui ra từ đầu của y.

Lần đầu Lý Thiên Mệnh thấy sương mù trắng linh hồn của y khiến hắn ngây người.

- Mợ nó, gấp tám vạn lần của mình.

Lý Thiên Mệnh rõ ràng số lượng sương mù trắng trong thức hải của mình, sương mù trắng trước mắt ngưng thực biết bao, sắp thành hình thái cố định.

Linh hồn của Dạ Lăng Phong đã hoàn toàn ngưng kết thành hình dạng giống hệt y.

Khiến người hơi sợ hãi là nhìn kỹ sẽ thấy linh hồn sương mù trắng từ các hồn nhỏ tổ hợp, mỗi hồn nhỏ là một người. Tám vạn hồn nhỏ, bao gồm một hồn lớn hình thành một chỉnh thể linh hồn.

Lý Thiên Mệnh nghệch mặt ra:

- Đây tuyệt đối là linh hồn biến dị từ xưa đến giờ chưa từng có.

Lý Thiên Mệnh không ngờ có ngày mình được thấy linh hồn của người khác, linh hồn đó còn nhìn mình chằm chằm.

Cúi đầu xem, thân thể của Dạ Lăng Phong như đã chết, không chút hơi thở.

Lý Thiên Mệnh đau đầu nói:

- Ngươi nhanh chóng trở về, đừng để thân thể lạnh lẽo.

Dạ Lăng Phong ngây ra, rồi mới nhập vào người, qua một lúc thì ngồi dậy, đau đầu lăn lộn cả buổi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Sướng không?

- Ừm!

- Có thể kéo dài bao lâu?

Dạ Lăng Phong nói:

- Nửa canh giờ, nếu lâu hơn thì thân thể sẽ chết hẳn.

- Nửa canh giờ à . . .

Lý Thiên Mệnh cau mày suy nghĩ:

- Mấu chốt là bây giờ ta không thể rời khỏi Kỳ Lân cổ tộc, chứ nếu không thì có thể mang ngươi ra ngoài.

- Tại sao?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Trên đỉnh đầu của ta có Nhất Thế Chú chết tiệt!

Mới nói đến đây thì Huỳnh Hỏa xoe tròn mắt nhìn hắn:

- Ôi mợ, Lý Thiên Mệnh!

- Gì hả?

- Nhất Thế Chú của ngươi mất rồi.

- Nếu ngươi lừa ta là ta sẽ dùng Đông Hoàng Kiếm đâm nát mông của ngươi.

Lý Thiên Mệnh lấy một tấm gương đầu ra.

Gà lưu manh châm biếm:

- Biến thái, nam nhân mà luôn mang gương bên mình.

- Bậy bạ, nó là của Linh Nhi!

Lý Thiên Mệnh soi gương sau đó ném gương đồng xuống đất, thoải mái cười to bảo:

- Nhất Thế Chú Ấn khỉ khô, thật sự bay màu, lãng phí tình cảm hai tháng của lão tử!

Vậy là chỉ cần người của Thập Phương Đạo Cung xuất hiện ở bên trên thì không chừng có thể trực tiếp mang mình đi.

Hiển nhiên không thành công thêm Nhất Thế Chú, rất có thể chỉ sót lại chút xíu ấn vào trán.

Lý Thiên Mệnh còn nhớ mới rồi bị Dạ Lăng Phong công kích hình như Thái Nhất Tháp lại hoạt động, rất có thể là lần đó hoàn toàn tẩy đi Nhất Thế Chú.

Dạ Lăng Phong hỏi:

- Thiên Mệnh ca, có thể mang ta ra ngoài không?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Để ta đi lên xem thử có người của chúng ta không, nếu có thì sẽ mang ngươi đi.

- Ừm!

Dạ Lăng Phong siết chặt hai tay, siết thật chặt, người run run, y rất căng thẳng.

- Huỳnh Hỏa, ngươi đi lên xem đi.

- He he.

Một bé gà con bay lên trời, chưa tới hai mươi giây, nó nói:

- Lần này sướng rồi, bên trên có ba Điện Vương, rốt cuộc sắp rời khỏi chốn quỷ quái này!

Dạ Lăng Phong đứng lên, ánh mắt run rẩy nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Thiên Mệnh ca . . .

- Đi!

Lý Thiên Mệnh vỗ cái bộp lên vai Dạ Lăng Phong, cười nói:

- Xác của ngươi là vật chết, ta sẽ cố nhét vào nhẫn tu di. Ta không chắc sẽ mất bao lâu, ngươi cố kiên trì.

- Ừm!

Giây phút đó, đôi mắt đỏ sậm lần đầu tiên bắn ra tia sáng rực rỡ.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng.

Thật sự sắp ra ngoài, nỗi lòng của Dạ Lăng Phong dao động mãnh liệt.

Y nhìn Lý Thiên Mệnh, hai nắm tay siết chặt, ánh mắt thay đổi mấy lần.

- Sao thế?

- Đau đầu.

- Ừ.

Dịu lại một lúc sau, Dạ Lăng Phong thở hắt ra.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đưa nhẫn tu di của ngươi cho ta đã.

Hắn có thể cất xác chết nhưng phải tháo nhẫn tu di xuống trước.

- Phải rồi!

Dạ Lăng Phong mới tháo nhẫn tu di ra khỏi ngón tay thì bỗng lấy một quyển sách cổ màu đen từ bên trong ra, đưa cho Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nhận lấy:

- Đây là cái gì?

Dạ Lăng Phong nói:

- Tặng cho ngươi.

Chất liệu của sách cổ trông như tờ giấy bình thường, nhưng có thể tồn tại trong Nhiên Hồn Hỏa Sơn mà không bị đốt cháy, xem dấu vết thì nó rất cũ xưa.

Lý Thiên Mệnh lau dơ bẩn và tro bụi bám vào bìa sách, trên bìa viết sáu chữ; Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển.

Lý Thiên Mệnh còn nhớ Dạ Lăng Phong từng nói chiến quyết mà y tu luyện đến từ Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển.

Hai cái tên này khá giống nhau, rõ ràng là truyền thừa của Nhiên Hồn tộc. Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển là chiến quyết, vậy thì Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển này là cái gì?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi biết đây là cái gì không?

Dạ Lăng Phong đáp:

- Thiên văn thư, phương thức tu hành kết giới.

Quả nhiên!

Ngay từ đầu Lý Thiên Mệnh đã suy đoán sách này rất có thể là hội tụ tạo hóa về thiên văn thư và kết giới thiên văn của tộc Thần Văn Sư.

Nhưng một quyển sách có thể ghi chép bao nhiêu?

Bình Luận (0)
Comment