Lý Thiên Mệnh ôm thái độ hoài nghi giở trang đầu tiên ra, mặt trên viết:
[Đạo thiên văn bác đại tinh thâm, đạo hóa vô vàn, tiền bối ngàn đời của tộc ta, các đời người tài hội tụ tất cả hiểu biết của toàn tộc vào quyển sách. Trong sách có ba ngàn loại thiên văn thư các cấp bậc, sáu ngàn loại kết giới thiên văn các cấp bậc. Đây là hội tụ tâm huyết của tiền bối, rất nhiều kỳ diệu, vang lên một phần này, bên ngoài đã thất truyền.
Ngoài ra loại tác phẩm thiên văn thư, kết giới thiên văn nào đều có ít nhất một vạn câu phê bình chú giải do tiền bối ngàn đời của tộc ta viết ra hướng dẫn người đời sau đặc biệt tu đạo này.
Người đời sau không cần lo không có sư phụ, mười vạn tổ tiên là ân sư của các ngươi.
Có sách này là có thể nhập môn, tinh tu, rộng lớn, thành Thần Văn Sư chưa từng có!
Thiên văn thư có thể sử dụng trong chiến đấu, đánh lén bất ngờ đối thủ. Kết giới thiên văn càng có thể sáng tạo kết giới vĩnh hằng, vừa công vừa thủ, tạo phúc người đời sau.
Hiểu thấu nguyên cuốn sách có thể thành một thế hệ Thần Văn Sư nghịch thiên, xưng hùng Viêm Hoàng đại lục!]
Lý Thiên Mệnh ngẩn ngơ.
Hắn vốn nghĩ cuốn sách rách nát này sẽ không có nhiều nội dung, nào ngờ hội tụ tạo hóa của nguyên Nhiên Hồn tộc, vô số tiền bối Thần Văn Sư.
Ghê gớm nhất là tiền bối ngàn đời phê bình chú giải.
Mỗi tác phẩm thiên văn thư và kết giới thiên văn đều có vô số tiền bối tổng kết kinh nghiệm, kỹ xảo của mình trong đó, tương đương với có vô số thầy chỉ dẫn, tuyệt hơn bái sư nhiều.
Lý Thiên Mệnh không lật xem tiếp, vội nói:
- Tiểu Phong, đây là trọng bảo của tộc của ngươi, là truyền thừa Thần Văn Sư của Nhiên Hồn tộc, ta không thể nhận món quà này, ngươi tự mình nghiên cứu sẽ tốt hơn.
Dạ Lăng Phong hiện tại rất đơn thuần, có lẽ không biết ý nghĩa của quyển sách này, Lý Thiên Mệnh cảm thấy mình không thể thừa cơ hội lấy của người.
Nào ngờ Dạ Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Ta không cần, không thích nội dung bên trong, ta thích Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển.
Dạ Lăng Phong hiện giờ không biết nói dối, y nói không thích tức là thật sự không thích, ít nhất không ai có thể buộc y học tập đạo Thần Văn Sư.
So sánh thì chiến quyết Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển là đạo giết người, phù hợp khát vọng báo thù bên trong Dạ Lăng Phong hơn.
- Ngươi không học thì Thần Văn Sư của Nhiên Hồn tộc của ngươi sẽ thất truyền.
Dạ Lăng Phong nói:
- Không học.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Được rồi, vậy ta bảo quản cho ngươi, chờ sau này ngươi có con thì ta sẽ trả lại cho chúng. Đương nhiên, trước đó có lẽ ta sẽ nghiên cứu một chút.
Lý Thiên Mệnh thật sự có chút hứng thú, muốn xem thử mình có thiên phú về mặt này không.
Nhiên Hồn Thư và kết giới huyết kiếp từng để lại ấn tượng rất sâu cho Lý Thiên Mệnh.
Hiện tại dường như cánh tay trái hắc ám khống chế đặc biệt với thiên văn, Lý Thiên Mệnh muốn thử xem kiểu khống chế này có thể dùng vào viết thiên văn thư và bài bố kết giới thiên văn hay không.
Dạ Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Tặng cho ngươi, không cần trả lại.
Có lẽ Dạ Lăng Phong muốn báo đáp ơn đức Lý Thiên Mệnh dẫn y rời khỏi đây, nếu không có hắn thì y không biết mình phải tu luyện tới trình độ nào mới rời khỏi nơi này được.
Lúc này.
Dạ Lăng Phong vừa nói xong thì thân thể ngã xuống tế đàn, linh hồn sương mù trắng toát ra từ thân thể của y.
Dạ Lăng Phong nói:
- Thiên Mệnh ca, ta sắp đi vào, quá trình có lẽ hơi đau, nhưng đi vào rồi sẽ thấy thoải mái.
Lý Thiên Mệnh đổ mồ hôi hột:
- Vào mau lên!
Câu này nghe sao kỳ kỳ!
- Được.
Tiếp theo là sương mù trắng ngưng kết cho đến khi thành người tí hon cỡ một tấc, nó bỗng nhảy vào giữa trán của Lý Thiên Mệnh.
Trong khoảnh khắc, đầu óc đúng là đau nhói, nhưng rất nhanh hết đau.
Trong thức hải, sương mù linh hồn của Lý Thiên Mệnh tràn ngập, đột nhiên có một người tí hon màu trắng ngưng thực xuất hiện tại đây.
Động tác của nó nhẹ nhàng trốn trong góc, sợ làm đau Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh chợt nghĩ đến một vấn đề:
- Linh hồn có thể trốn vào thức hải của người khác? Vậy chẳng phải là ngươi có thể giết người đoạt xá?
Dạ Lăng Phong trả lời:
- Có thể, nhưng phải trả giá hơi đắt. Ngươi càng mạnh thì linh hồn càng mạnh, phải cứng rắn ăn hồn của người đó thì mới đặt dấu ấn, khống chế thân thể được. Ta là người từ ngoài đến, một khi không thành công thì bản thân có lẽ sẽ tan tác.
- Sao ngươi biết mình có bản lĩnh này?
Ít nhất theo như Lý Thiên Mệnh biết thì trong lịch sử chắc không ai có thể linh hồn xuất khiếu giống như Dạ Lăng Phong, càng miễn bàn đoạt xá thân thể.
- Bản năng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Chắc ngươi sẽ không ăn ta chứ?
Dạ Lăng Phong nói:
- Không ăn nổi, Thiên Ý của ngươi rất đáng sợ, trên người còn có thứ đáng sợ khác. Trông như ta có nhiều linh hồn hơn nhưng rất thác loạn, đẳng cấp linh hồn không cao.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu, nói trắng ra là về mặt linh hồn tương đương với thiên phú siêu nhiên, người khác vừa sinh ra là con kiến, còn Dạ Lăng Phong là sư tử. Dạ Lăng Phong còn có không gian trưởng thành rất lớn, lột xác từ thú con thành sư tử đực chân chính, thậm chí có con đường rộng lớn hơn.
Tóm lại Lý Thiên Mệnh rất khó hiểu thấu kiểu linh hồn biến dị thế này.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Tóm lại ngươi là biến thái.
- Ừ.
- . . .
Thừa nhận dứt khoát thật.
- Đi thôi, ca mang ngươi đi xem bên ngoài có hồng trần vạn trượng hoa cả mắt!
Lý Thiên Mệnh cất xác Dạ Lăng Phong vào, dọc theo vách đá Nhiên Hồn Hỏa Sơn leo lên.
- Tiểu Phong.
- Hửm?
- Rời đi nơi này, từ đây về sau, động trời vươn lên đi!
- Ừm!
. . .
Tầng dưới kết giới Nhiên Hồn.
Người hai phe yên lặng.
Ba vị Điện Vương không đi, mấy vị Thái Thượng bên Kỳ Lân cổ tộc chờ tại chỗ.
Theo thời gian trôi qua, không khí càng thêm lạnh lẽo.
Nam Phương Điện Vương trầm giọng nói:
- Hy vọng không lớn.
Thiên Chi Điện Vương khẽ thở dài:
- Không cách nào ăn nói với Lý Vô Địch.
Ánh mắt Vị Lai Điện Vương sắc lạnh:
- Chờ thêm chút nữa.
Vị Lai Điện Vương nhìn lướt qua nữ nhi của mình, vốn định trách cứ nhưng thấy hốc mắt Bạch Tử Căng đỏ hoe, không cần ai mắng thì bản thân nàng đã rất tự trách.
Chuyện này nói trắng ra là ngoài ý muốn, không ai ngờ có người trẻ tuổi như Ninh Vô Song gan to bằng trời, dám gài bẫy dắt mũi trưởng bối.
Giọng Bạch Tử Căng run run hỏi:
- Phụ thân, Thiên Mệnh là hài tử rất tốt, con không muốn hắn chết, thật sự không có cách nào khác sao?
Vị Lai Điện Vương bất đắc dĩ gật đầu:
- Ừm!
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Bạch cô nương hãy nén bi thương, chúng ta thật sự không có cách mở tầng dưới chót kết giới Nhiên Hồn, thứ lỗi.
Bạch Tử Căng tức giận nói:
- Vậy tương đương với Ninh Vô Song hại chết hai người, các ngươi định xử trí ả như thế nào?
Mấy vị Thái Thượng im lặng, chuyện này còn cần âm thầm bàn bạc với Cảnh Nguyệt Thái Thượng.
Bạch Tử Căng mắng:
- Kỳ Lân cổ tộc chó má gì!
Sùng Dương Thái Thượng trầm giọng nói:
- Nếu Bạch cô nương còn tiếp tục nói năng tùy tiện thì chúng ta sẽ phải mời cô nương ra ngoài.
Bạch Tử Căng nói:
- Ha ha, ngươi nghĩ ai mà thèm ở nơi tồi tàn này?
Vị Lai Điện Vương lườm nàng:
- Nói ít vài câu.
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Ba vị Điện Vương, đến bây giờ hắn còn chưa leo lên, chắc chắn đã chết trong tay Nhiên Hồn tộc, ba vị không cần chờ ở đây nữa. Nếu thật sự có động tĩnh thì chúng ta sẽ lập tức thông báo cho các vị.
Mặc Vũ Thái Thượng nói:
- Nói đúng, nơi này là Nhiên Hồn Luyện Ngục do chúng ta trấn thủ, ba vị xuống dưới không thích hợp.
Bọn họ muốn đuổi khách.
Vị Lai Điện Vương đang định nói gì thì Bạch Tử Căng bỗng nhiên kéo tay áo của y, hét to một tiếng:
- Phụ thân! Phụ thân! Có bóng người!
Trong phút chốc mọi người cùng nhìn xuống.