Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 613 - Chương 613 - Thần Đô Động Đất

Chương 613 - Thần Đô động đất
Chương 613 - Thần Đô động đất

- Là Nhiên Hồn tộc chăng?

Trong tầm mắt mọi người, bóng dáng kia leo lên vách đá rất nhanh, khi xuất hiện bên dưới tầng dưới kết giới Nhiên Hồn thì mái tóc trắng không nhiễm một hạt bụi trần cực kỳ chói mắt trong khói đặc.

Quả nhiên là Lý Thiên Mệnh!

Lý Thiên Mệnh còn vẫy tay với Bạch Tử Căng, nụ cười thoải mái. Mọi người thấy tận mắt hắn dùng cánh tay hắc ám xé rách kết giới Nhiên Hồn, nhẹ nhàng từ bên trong chui lên.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Náo nhiệt quá vậy, nhiều trùm lớn đều ở đây chờ ta?

Lý Thiên Mệnh vừa đi lên thì tầng dưới kết giới Nhiên Hồn nhanh chóng khép lại, bên dưới không có Nhiên Hồn tộc leo lên.

- Thiên Mệnh!

Đột nhiên có làn gió thơm ập đến, Lý Thiên Mệnh đã rơi vào vòng tay mềm mại.

Mùi thơm xông vào mũi, thấm vào ruột gan, xúc cảm say lòng người.

- Ôi mợ!

Lý Thiên Mệnh xoe tròn mắt nhìn trước mắt trắng nõn, muốn nghẹt thở.

Bạch Tử Căng thả tay ra, cắn môi son lườm hắn:

- Ngươi không bị gì tại sao không sớm leo lên? Làm người ta sợ muốn chết!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nếu ta trực tiếp lên thì sao được vùi trong vòng tay tuyệt vời thế này?

- Ba hoa, lại muốn ăn đòn.

Ở chung hai tháng không quá dài, nhưng Bạch Tử Căng thật sự khá thích thanh niên này.

Đương nhiên, không phải kiểu tình cảm mà là sự trân trọng của tỷ tỷ dành cho đệ đệ.

Hiện giờ thấy Lý Thiên Mệnh tay chân lành lặn thì Bạch Tử Căng thầm thở phào một hơi, cộng thêm hắn làm vẻ mặt đáng đánh đòn quét sạch mù mịt trong lòng nàng, khiến nàng từ mắt rướm lệ đến bật cười.

Lý Thiên Mệnh lập tức chào hỏi ba vị:

- Thiên Mệnh kính chào ba vị Điện Vương.

Lý Thiên Mệnh biết rõ ba vị trùm này mới là núi dựa của mình.

Thiên Chi Điện Vương mỉm cười nói:

- Thiên Mệnh, không sao thì tốt rồi, gặp nạn lớn không chết sẽ có phúc về sau.

Nụ cười của Thiên Chi Điện Vương khiến người ấm lòng, dù nàng có lẽ đã trăm tuổi nhưng vẫn giống một mẫu thân dịu dàng.

Lý Thiên Mệnh vội lễ phép chào:

- Đa tạ Thiên Chi Điện Vương.

Lý Thiên Mệnh từng hỏi Bạch Tử Căng về sư tôn của Lý Khinh Ngữ, nên đoán ra thân phận của vị này.

Thiên Chi Điện Vương nói:

- Không tệ, tính tình đáng yêu giống Khinh Ngữ.

Ngay lúc này.

Vị Lai Điện Vương kéo lại, Lý Thiên Mệnh bị kéo tới trước mắt y.

Vị Lai Điện Vương trợn to mắt nhìn trán của Lý Thiên Mệnh, hỏi:

- Nhất Thế Chú đâu?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Bị ta tẩy rồi, Nhất Thế Chú Ấn tồi tàn của họ bị bay màu, chất lượng quá kém, làm ta còn tưởng mình bị trúng Nhất Thế Chú, thế mà chẳng bị gì.

- . . .

Ai đều biết Nhất Thế Chú Ấn sẽ không bay màu, nhưng qua hai tháng bỗng nhiên biến mất, điều này nói lên nguyền rủa không thành công.

Ba vị Điện Vương liếc nhau, sau đó nở nụ cười hiểu ý:

- Chắc chắn là Thái Nhất Tháp!

Mắt Bạch Tử Căng sáng rực nói:

- Giỏi lắm!

Mấy vị Thái Thượng lúng túng đứng một bên cả buổi:

- Vậy là sao?

Lý Thiên Mệnh vén tóc mái lên cho bọn họ xem rõ:

- Mời các vị nhìn xem, Nhất Thế Chú đã mất.

Mấy vị Thái Thượng nhìn trân trân, sắc mặt cực kỳ khó xem.

Đối với bọn họ thì Lý Thiên Mệnh chết tại đây còn tốt hơn là được Thập Phương Đạo Cung mang đi.

Vị Lai Điện Vương không nói một lời kéo Lý Thiên Mệnh ra sau lưng mình, ba vị Điện Vương cơ hồ bao vây hắn.

- Các vị Thái Thượng, xảy ra chuyện tệ hại này thì Lý Thiên Mệnh càng không thể ở Kỳ Lân cổ tộc. Làm hậu duệ thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị, hôm nay chúng ta mang hắn đi chắc các vị sẽ không phản đối chứ?

Thiên Chi Điện Vương nói:

- Đúng vậy! Chúng ta phải mang người đi.

Mấy vị Thái Thượng mặt lúc xanh lúc trắng.

Sùng Dương Thái Thượng nhíu mày nói:

- Các người có từng nghĩ đến thượng cổ hoàng tộc nghe thấy chuyện này sẽ có phản ứng gì không?

Thiên Chi Điện Vương nói:

- Đây là chuyện của chúng ta.

Sùng Dương Thái Thượng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Nếu vậy thì ta chỉ có thể nói, các người phải coi chừng, nên hiểu thủ đoạn của thượng cổ hoàng tộc trong lịch sử từ xưa đến nay như thế nào. Nếu chống đối lại thượng cổ hoàng tộc thì coi chừng cắt đứt căn cơ và truyền thừa của Thập Phương Đạo Cung.

- Đa tạ Sùng Dương Thái Thượng nhắc nhở, chúng ta tự biết chừng mực.

Sùng Dương cắn răng hỏi:

- Một Lý Vô Địch thể Bát Kiếp Luân Hồi đáng giá các người mạo hiểm như thế này sao?

Vị Lai Điện Vương không muốn trả lời câu hỏi này:

- Ai biết được? Các vị Thái Thượng, thời gian không còn sớm, cáo từ.

Vị Lai Điện Vương che chở Lý Thiên Mệnh lướt qua trước mặt các Thái Thượng.

Mấy vị Thái Thượng ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên đặc biệt bực tức, nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Chờ người của Thập Phương Đạo Cung rời đi bọn họ mới bùng cháy lửa giận.

Sùng Dương trầm giọng nói:

- Các người đều trông thấy Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay trái xé rách kết giới Nhiên Hồn chứ? Điều này nói lên hắn có năng lực thả Nhiên Hồn tộc ra, sẽ là tai họa ngầm lớn với thượng cổ hoàng tộc. Chúng ta phải vào Hoàng Thành ngay, bẩm báo việc này cho Cổ Chi Đại Đế, cũng tố cáo sự bá đạo của Thập Phương Đạo Cung. Mấy lần trước Cổ Chi Đại Đế lấy bế quan làm lý do không gặp, nhưng lần này dù thế nào cũng nên gặp ta.

Mặc Vũ Thái Thượng nói:

- Ta đi cùng ngươi.

- Sùng Dương nói đúng, Lý Thiên Mệnh thêm một tầng tai họa ngầm, lần này Thập Phương Đạo Cung tuyệt đối không che chở hắn được!

- Nếu thượng cổ hoàng tộc chịu ra tay mới có thể cho Lý Mộ Dương nhìn xem kết cuộc của nhi tử của hắn là thế nào.

Kỳ Lân cổ tộc bọn họ bị Thập Phương Đạo Cung uy hiếp, đúng là không thể làm gì được Lý Thiên Mệnh.

Nhưng thượng cổ hoàng tộc thì chẳng sợ ai.

Trong lúc Sùng Dương chuẩn bị nhanh chóng đi Hoàng Thành thì Lý Thiên Mệnh đã lên tầng trên kết giới Nhiên Hồn, nơi này còn có mấy ngàn đệ tử Kỳ Lân cổ tộc.

Bọn họ trông thấy Lý Thiên Mệnh không chết.

Chẳng những không chết còn được Thập Phương Đạo Cung mang đi.

Hai tháng, không chịu khổ chút nào, còn đánh nhiều người trẻ tuổi Kỳ Lân cổ tộc.

Kết quả này khiến bọn họ bực tức, khó chịu, buồn bực.

Trong phút chốc nổi lên vô số tiếng mắng, nhục mạ, nhưng càng như vậy càng nói lên bọn họ mất hết thể diện, cực kỳ mất mặt.

Lý Thiên Mệnh ung dung rời đi thế này thì bọn họ sẽ tức đến bật khóc.

Thảm quá.

Vị Lai Điện Vương tò mò hỏi:

- Nghe nói ngươi đánh người khá ác, trong lòng không có chút áy náy với Kỳ Lân cổ tộc sao?

Lý Thiên Mệnh khoát tay nói:

- Không một chút nào.

Ba vị Điện Vương cùng cười:

- Ha ha ha!

Bọn họ đã biết hài tử này là mẫu người tiêu sái khoái ý ân thù.

Lý Thiên Mệnh hỏi Bạch Tử Căng:

- À mà ai vu hãm ta? Đến bây giờ ta còn ngờ nghệch, ai giết Vân Trăn Trăn?

- Ngươi tuyệt đối đoán không được.

- Không lẽ là Bạch tỷ tỷ? Chỉ vì không cho tỷ tỷ chơi gà con của ta?

Bạch Tử Căng nói:

- Bậy bạ, là Ninh Vô Song!

Lý Thiên Mệnh nheo mắt:

- Nàng ta?

Bạch Tử Căng nói:

- Đúng rồi, cô nương này khá ác, dùng Điện Ma Cửu Tiết Liên giết Vân Trăn Trăn, giá họa cho ngươi, cuối cùng phủi sạch rút chân ra, phỏng chừng sẽ không bị khiển trách gì.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- À, vậy là may cho ả, nếu biết trước thì ta đã đập chết tươi rồi.

Lúc hai người đánh nhau thì Lý Thiên Mệnh chưa biết Ninh Vô Song chuẩn bị sát chiêu cho mình.

Lúc này bọn họ rời khỏi Tông Phủ Thành của Kỳ Lân cổ tộc, chính thức từ nơi xa xôi của Thần Đô đi tới khu trung tâm.

Đi đến mặt cỏ núi cao vắng vẻ, Lý Thiên Mệnh bỗng kêu lên:

- Các vị chờ ta một chút!

Đã đến lúc cho Dạ Lăng Phong xem thế giới bên ngoài.

Nơi này có núi, có nước, có mặt trời, có bầu trời, có mây trắng.

Có chim hót mùi hoa, có hoa cỏ cây lá, có động vật sinh linh, còn có mỹ nhân như thơ.

Đã đủ.

Bình Luận (0)
Comment