Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 614 - Chương 614 - Thần Đô Động Đất (Tt)

Chương 614 - Thần Đô động đất (tt)
Chương 614 - Thần Đô động đất (tt)

Thần Đô, Hoàng Thành.

Hoàng Thành là chỗ căn cơ của thượng cổ hoàng tộc.

Nguyên Hoàng Thành nằm ngay chính giữa Thần Đô, diện tích của nó ước chừng tương đương với một phần năm của Thần Đô.

So với Thần Đô mênh mông khổng lồ thì Hoàng Thành xinh đẹp phồn hoa, vô số kiến trúc huy hoàng san sát nối tiếp nhau, lầu cao điện lớn chỗ nào cũng có.

Hoàng Thành là nơi hội tụ linh khí long mạch, đứng trên núi cao phía xa có thể thấy bên trong Hoàng Thành có tổng cộng chín suối phun linh khí lòng đất, linh khí đậm đặc như giọt nước bắn lên trời, khiến nguyên Hoàng Thành bao phủ trong sương mù trắng, tựa như ảo mộng, như cảnh tiên.

Nghe nói chín linh khí long mạch này xuyên suốt Cổ Chi Thần quốc, tích tụ thiên hạ linh tú, hội tụ về Hoàng Thành.

Bao la hùng vĩ, mênh mông như vậy càng chứng minh Thần Đô Hoàng Thành là vùng đất trời ban.

Tọa trấn nơi này, phồn vinh hưng thịnh thì thượng cổ hoàng triều mới thống ngự được chỗ hùng vĩ này, uy chấn tám phương thiên hạ.

Thượng cổ hoàng tộc thiên thu muôn đời được linh khí long mạch thấm nhuần, thiên tài lớp lớp, cường giả như rừng, hoàng tộc thống trị không thể phá vỡ.

Trong lịch sử từ xưa đến nay dù từng xuất hiện vô số người khiêu chiến, ví dụ như Nhiên Hồn tộc cũng không thể thật sự dao động địa vị của thượng cổ hoàng tộc.

Hôm nay.

Hai vị Thái Thượng Sùng Dương Mặc Vũ lại đi tới bên trong Hoàng Thành, xin gặp Cổ Chi Đại Đế.

Bọn họ xuyên qua thành trì cổ xưa màu vàng đen tường vàng dát ngọc, được một thái giám dẫn vào sâu trong hoàng cung.

- Hai vị Thái Thượng hãy chờ tin ở thiên điện này đi.

Thái giám nói chuyện đầu đầy tóc bạc, khí chất âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, khi đi thì toát ra khí lạnh, hiển nhiên là một nhân vật đỉnh cao.

Sùng Dương Thái Thượng vội nói:

- Ngụy công công, lần này xin công công nhất định phải đưa tin tức đến chỗ bệ hạ. Chuyện kết giới Nhiên Hồn là việc lớn thiên hạ, liên quan giang sơn xã tắc của hoàng tộc, tuyệt đối không thể chậm trễ.

Ngụy công công nghiêm mặt nói:

- Biết, không cần dông dài. Nếu không phải chuyện của ngươi khẩn cấp thì ta đã không đưa các ngươi đến đây. Nhưng ta nói trước, ba tháng trước bệ hạ đã bắt đầu khẩn cấp bế quan, cố ý dặn dò dù trời sập cũng không thể quấy rầy. Ta chỉ có thể thông báo lời các ngươi nói cho Trung Hiền Quân, còn về Trung Hiền Quân có đồng ý cho các ngươi gặp bệ hạ hay không thì ta không biết.

- Đa tạ Ngụy công công.

Sùng Dương Thái Thượng vừa nói vừa lấy một hộp báu ra tặng cho Ngụy công công này, mỉm cười nói:

- Chút quà mọn, xin Ngụy công công vui lòng nhận.

Thấy quà Ngụy công công mới nở nụ cười:

- Hai vị Thái Thượng khách khí.

Ngụy công công cầm hộp báu, mở ra xem, đặc biệt vừa lòng, nói:

- Vậy ta đi tìm Trung Hiền Quân đây.

Sùng Dương và Mặc Vũ liếc nhau.

Hai người cho rằng tung tích của Lý Mộ Dương cộng thêm kết giới Nhiên Hồn chắc đủ kinh động Cổ Chi Đại Đế rồi.

Ngụy công công đã đi ra khỏi cửa.

Sùng Dương nói:

- Thật ra chúng ta cũng xui, cố tình bệ hạ bế quan đột phá ngay lúc này, không cho phép quấy rầy. Nếu là lúc bình thường thì sao có thể để Thập Phương Đạo Cung mang nhân vật quan trọng như vậy rời đi?

- Nếu bệ hạ biết chuyện rồi chắc sẽ không trách tội chúng ta không giữ lại Lý Thiên Mệnh chứ?

Sùng Dương Thái Thượng vuốt râu dài nói:

- Chắc không đâu, dù sao nếu bệ hạ tự mình đòi người thì Thập Phương Đạo Cung phải thả đi.

Bỗng nhiên!

Một tiếng rên rỉ rõ to từ sâu trong hoàng cung truyền ra, chớp mắt tràn ngập khắp Thần Đô.

Hú hú hú!

Tiếng rên rất lớn, rất rung động tâm hồn, trong phút chốc dường như nguyên Hoàng Thành đều rung rinh.

Không chỉ riêng Hoàng Thành, trong phạm vi Thần Đô, bao gồm Tông Phủ Thành Kỳ Lân cổ tộc xa xôi cũng nghe rõ tiếng khóc bi ai.

- Chuyện gì xảy ra?

Sùng Dương và Mặc Vũ rùng mình, vội vàng lao ra thiên điện, xuất hiện ở cửa, nhìn sâu trong hoàng cung.

Ngụy công công vẫn chưa đi xa, lúc này thay đổi sắc mặt, mặt không chút máu, ngây người tại chỗ:

- Đế Thú rên rỉ, Đế Thú rên rỉ!

Đế Thú là thú bản mệnh của Cổ Chi Đại Đế.

Sùng Dương và Mặc Vũ đứng như trời trồng:

- Cái gì?

- Đế Thú cường đại như vậy, là chí tôn Thần Quốc thì sao có thể rên như thế?

Cổ Chi Đại Đế bế quan trong Kiền Thiên Cung, vốn là cấm địa của Hoàng Thành.

Nhưng bây giờ nhiều người bị kinh động, ồn ào chạy tới chỗ đó.

Sùng Dương, Mặc Vũ nghệch mặt ra đi theo dòng người tới trước.

Trong quá trình, Đế Thú lại rên ba lần, mỗi lần đều rất thảm liệt, đau thấu tim.

Nguyên Thần Đô bị không khí bi thương bao phủ, cơ hồ mọi người đều đi ra.

- Chuyện gì xảy ra?

Dân chúng Thần Đô nhiều cỡ trăm triệu, tất cả đều đang hỏi câu này.

Sùng Dương cũng hỏi mấy lần nhưng thượng cổ hoàng tộc đi bên cạnh lão đều không trả lời được.

Mãi đến nửa khắc đồng hồ sau, một lão nhân lọm khọm mặt ướt lệ đi ra từ Kiền Thiên Cung.

Lão nhân run lẩy bẩy, quay người, giơ hai tay lên, quỳ rạp xuống đất lạy hướng Kiền Thiên Cung, dập đầu.

Rồi lão khóc ré lên.

Mọi người ngờ nghệch như kẻ đần nhìn cảnh tượng vượt sức tưởng tượng này:

- Trung Hiền Quân làm sao vậy?

Mãi khi Trung Hiền Quân dập đầu chín lần, khóc rống quay đầu lại tuyên bố với thiên hạ:

- Đại đế băng hà, cả nước đau tang!!!

Giây phút đó tựa như trời sụp đất nứt.

. . .

- Hộc hộc!

Chạy ra từ nơi đó, Sùng Dương Thái Thượng còn thở hổn hển, sắc mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thân phận như Sùng Dương Thái Thượng và Mặc Vũ Thái Thượng ngã ngồi trong góc Hoàng Thành, chật vật như ăn mày ven đường.

Khí huyết Sùng Dương cuồn cuộn, nói chuyện lắp bắp như có cái gì mắc kẹt trong cổ họng:

- Quốc . . . quốc tang . . .

Con ngươi Mặc Vũ nở to:

- Không thể nào! Bệ hạ mới ba trăm tuổi, với cảnh giới của bệ hạ thì năm trăm tuổi mới là hạn lớn, không thể nào bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử . . .

- Không biết phát sinh cái gì, tóm lại là không nghe động tĩnh chiến đấu. Người của thượng cổ hoàng tộc rất nhanh sẽ trở về hết, phỏng chừng tới lúc đó sẽ biết nguyên nhân.

Cho đến nay Sùng Dương vẫn không dám tin tưởng tất cả là sự thật.

Mặc Vũ nhắm mắt lại:

- Sắp đổi trời.

- Đúng vậy, Cổ Chi Thần quốc mất trụ cột.

Mặc Vũ đần độn hỏi:

- Không biết trước khi bệ hạ băng hà đã lập vua mới chưa?

Sùng Dương hơi kinh hoàng nói:

- Nếu chưa lập thì Cửu hoàng mạch, Thập Tam hoàng mạch ở lại, hai hoàng tử Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục sẽ đánh nhau.

Mặc Vũ mờ mịt nói:

- Bệ hạ đăng cơ hai trăm năm, trong quá trình đã chết, phế tám thái tử, vừa đúng khoảng thời gian này chưa lập thái tử mới thì bệ hạ lại băng hà!

Sùng Dương nói:

- Lúc trước ta nghe đồn bệ hạ vốn định tháng sau sẽ lập cửu hoàng tử Đông Dương Lăng làm thái tử.

- Vậy bây giờ là cửu hoàng tử kế vị?

Sùng Dương nói:

- Không biết nữa, nhưng nếu Cửu hoàng mạch, Thập Tam hoàng mạch mà đánh nhau thì phiền phức. Mấy năm gần đây Cổ thị tộc luôn ủng hộ cửu hoàng tử Đông Dương Lăng, nhưng đám mãng phu Võ Thánh Phủ thì nghe theo thập tam hoàng tử Đông Dương Dục có chiến công. Còn có Linh Lung Các, Thập Phương Đạo Cung và nhiều thế lực tông môn cảnh vực xen lẫn trong đó, nếu mà loạn lên thì phiền phức đây.

- Ừ, ta vốn cho rằng dù bệ hạ chọn vua mới cũng sẽ thoái vị nâng đỡ một thời gian, giống như truyền thừa Cổ Chi Đại Đế bao đời trước. Nhưng bệ hạ đột nhiên băng hà, vừa lúc để lại cục diện rắc rối phức tạp này, dù có thánh chỉ lập quân, hiện tại chỉ có Đế Thú tọa trấn, e rằng không đè ép được người không phục.

- Bệ hạ băng hà, Đế Thú cũng không chống đỡ được bao lâu.

Bọn họ nhìn nhau một cái, sắc mặt khó coi.

Bình Luận (0)
Comment