Mặc Vũ nói:
- Còn có một vấn đề nghiêm trọng.
- Cái gì?
Mặc Vũ nói:
- Thượng cổ hoàng tộc truyền thừa vô số năm, mỗi lúc đều có ít nhất một vị cường giả tối cao Cổ Chi Thánh cảnh trấn giữ, nhưng hơn bốn mươi năm trước Luân Hồi Kính bị Lý Mộ Dương cướp đi, thượng cổ hoàng tộc mãi chưa sinh ra Cổ Thánh mới, mười ba vị hoàng tử cũng kém hơn một chút. Thần Quốc không có Cổ Thánh trấn giữ thì trong hay ngoài đều rất nguy hiểm.
Sùng Dương nói:
- Bọn họ ỷ lại Luân Hồi Kính lấy mệnh hồn của bách tính để lên Cổ Chi Thánh cảnh, hơn bốn mươi năm nay bách tính không còn chịu khổ nữa, nhưng e rằng Thần Quốc có rắc rối. Dù sao sức mạnh đất nước còn đó nhưng trong lo giặc ngoài.
Mặc Vũ nhức đầu nói:
- Đừng quá bi quan, không chừng bệ hạ đã có dự bị. Tạm thời vấn đề giặc ngoài không đáng lo, dù sao trong lãnh thổ mênh mông này Thần Quốc không gặp đối thủ. Hiện tại phiền phức nhất là hai hoàng tử tranh đấu tiêu diệt nội bộ.
Sùng Dương nói:
- Hơn nữa điều này liên quan chặt chẽ đến Kỳ Lân cổ tộc chúng ta.
- Đúng vậy!
Sùng Dương nói:
- Nếu Cổ thị tộc và văn võ cả triều bị buộc đứng thành hàng, tuy chúng ta bị bệ hạ khiển trách nhưng sức mạnh gia tộc còn đó, ít nhất xếp vào ba hàng đầu. Muốn không đứng thành hàng thì sẽ bị bọn họ tiêu diệt trước, giờ nhanh chân trở về mở cuộc họp lớn, lên kế hoạch trước.
- Không nói cho thượng cổ hoàng tộc biết chuyện Lý Thiên Mệnh phá kết giới Nhiên Hồn sao?
- Vấn đề là hiện tại nói cho ai nghe? Ai làm chủ thượng cổ hoàng tộc? Đông Dương Dục hay Đông Dương Lăng, vào phút mấu chốt này, không có Cổ Thánh tọa trấn thì bọn họ dám đè ép Thập Phương Đạo Cung không? Bệ hạ băng hà, ai có thể đối phó Thập Phương cung chủ?
- Vậy chuyện Lý Mộ Dương . . .
Sùng Dương Thái Thượng bực bội nói:
- Bọn họ sẽ không quản, cũng quản không được. Tuy Luân Hồi Kính quan trọng, nhưng ta phỏng chừng ở trong mắt họ chỉ có ngôi vua. Ít nhất chậm rãi muốn dựa vào Lý Thiên Mệnh là rất khó lấy lại Luân Hồi Kính.
Sùng Dương Thái Thượng cho rằng thiếu niên kia đến tận bây giờ mới xem như hoàn toàn vuột khỏi tay mình.
- Đúng rồi, không còn bệ hạ thì Thập Phương Đạo Cung là cục đá khó cắn nhất.
- Biện pháp duy nhất vẫn là thông qua kết giới Luân Hồi đuổi theo. Còn về ai trong thượng cổ hoàng tộc làm chuyện này thì chờ qua mấy ngày sóng gió rồi sẽ biết.
- Đành vậy.
. . .
Trên sườn núi, phong cảnh tú lệ, cỏ dài phấp phới.
Lý Thiên Mệnh và ba vị Điện Vương cộng thêm Bạch Tử Căng dở khóc dở cười nhìn thiếu niên tóc đen đang lăn lộn trên bãi cỏ đằng trước.
Thiếu niên tóc đen leo núi, ngắt cỏ, bơi lội, đụng chỗ này sờ chỗ kia, hoạt bát như con khỉ mới sinh ra.
Nhìn ra được y vô cùng vui vẻ, một con kiến cũng có thể hấp dẫn y chú ý, khiến y nhìn cả buổi.
Bạch Tử Căng đau đầu nói
- Trông không quá thông minh.
- Đúng nhỉ.
Bạch Tử Căng bật cười nói:
- Đây là hiệu quả khi tám vạn hồn hội tụ lại sao?
Vì phải cho Dạ Lăng Phong đi ra trong vòng nửa canh giờ, Lý Thiên Mệnh không có cách nào, đành thẳng thắn với họ về thân phận và lai lịch của Dạ Lăng Phong.
Vị Lai Điện Vương vô cùng kích động nói:
- Nhiên Hồn tộc đúng là một tộc bao la hùng vĩ, vĩ đại, khiến người thán phục. Bọn họ sáng tạo ra tác phẩm vĩ đại nhất, quyết đoán động trời như vậy khiến ta bội phục, vô cùng bội phục.
Hốc mắt Thiên Chi Điện Vương đỏ hoe:
- Tám vạn người tế hồn tạo nên hắn, chỉ nghe ngươi nói thôi đã khiến người rơi lệ. Hài tử này gánh vác quá nhiều, hắn nên đi ra, nhìn xem thế giới này, cho tám vạn người Nhiên Hồn tộc cùng cảm thụ.
Không ngờ bọn họ chẳng những không trách cứ Lý Thiên Mệnh xằng bậy, ngược lại bị Nhiên Hồn tộc cảm động.
Nam Phương Điện Vương nói:
- Vĩ đại, bội phục! Có thành viên trong tộc như vậy, có tế hồn như vậy, hài tử này nhất định sẽ là kỳ tích!
Nghe bọn họ nói như thế, Lý Thiên Mệnh yên lòng, ít nhất bảo đảm an toàn về sau của Dạ Lăng Phong.
Vị Lai Điện Vương dặn dò:
- Thiên Mệnh, trừ chúng ta ra ngươi không thể nói thân phận và lai lịch của Dạ Lăng Phong cho ai khác, nghiêm cấm nhắc đến Nhiên Hồn tộc. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề thân phận của hắn, sau này để hắn đi theo bên cạnh ngươi tu hành, tuyệt đối không thể để hắn đi một mình, hắn bây giờ còn là một tờ giấy trắng, hiểu chưa?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Điện Vương yên tâm, trong lòng ta biết, Tiểu Phong là bằng hữu của ta.
- Ừm!
Ba người vẫn dao động nỗi lòng thật lâu.
Bọn họ lại gần kiểm tra thân thể của Dạ Lăng Phong.
Dạ Lăng Phong hơi cục xúc, nhưng nghe Lý Thiên Mệnh nói bọn họ là núi dựa thì y dần thả lỏng.
Dạ Lăng Phong bứt rứt hỏi:
- Được chưa?
Ba vị Điện Vương gật đầu:
- Được rồi.
Vèo!
Dạ Lăng Phong xông ra ngoài, lăn dưới đất, hái mấy đóa hoa ghim vào lưng quần, rồi nhảy xuống nước cảm nhận dòng chảy mát mẻ.
Dạ Lăng Phong không nói chuyện, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, rồi nở nụ cười tươi rói.
Dạ Lăng Phong nằm ngửa trên mặt nước, nhìn trời xanh mây trắng, chạm vào mọi thứ bên cạnh mình. Linh hồn của y vô cùng xao động, y biết có tám vạn người cùng mình cảm thụ mọi thứ.
Nhiều người đều khóc.
Tiểu Phong cũng chảy một giọt nước mắt.
- Đây chính là thế giới.
Dạ Lăng Phong suy nghĩ rất nhiều, nhớ một gương mặt mơ hồ, người đó dịu dàng nhìn mình.
Nàng dịu giọng nói:
- Tiểu Phong, hãy cảm thụ đi.
Dạ Lăng Phong không nhịn được rơi lệ:
- Nương . . .
Dạ Lăng Phong nhớ ra nàng là ai, nàng ở trong linh hồn của y, y tìm nàng trong linh hồn của mình.
Dạ Lăng Phong rất muốn ôm nàng, nhưng không làm được.
- Tiểu Phong, những gì ngươi trông thấy cũng là những gì chúng ta nhìn thấy.
- Đừng buồn, chúng ta đều ở bên ngươi.
- Tiểu Phong ca ca, ta còn muốn ngửi mùi hoa, được không ạ?
Rất nhiều âm thanh vang lên.
Dạ Lăng Phong hưng phấn nói:
- Được, được chứ!
Dạ Lăng Phong nhét đóa hoa ướt sũng nước vào lỗ mũi, nói:
- Ngửi được không? Mùi hoa rất dễ chịu.
Bỗng vang lên một giọng nói thô dày:
- Tiểu Phong! Phải báo thù, nhất định phải nhớ! Phải báo thù cho tộc chúng ta!
Giọng nói kia sắc nhọn.
Con mắt màu đỏ thẫm của Dạ Lăng Phong càng đỏ hơn, nhiều hình ảnh liên tục vụt qua trong đầu của y.
Rốp!
Dạ Lăng Phong bóp nát bấy cục đá trong tay mình.
- Ta . . . là Nhiên Hồn tộc!
Câu nói này không trống rỗng như vừa rồi.
. . .
Trên đường về, Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Điện Vương, Tiểu Phong sẽ vờ là người bình thường trong Thập Phương Đạo Cung, nhưng hắn không có thú bản mệnh, có khi nào khiến người nghi ngờ không?
Vị Lai Điện Vương nói:
- Sẽ nghi ngờ, nhưng chúng ta nghĩ ra cách giải thích rồi.
- Giải thích thế nào?
- Nói là thú bản mệnh của hắn đã chết.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy chẳng phải hắn thành phế vật? Lỡ tiến bộ thì giải thích thế nào?
Vị Lai Điện Vương hỏi:
- Thiên Mệnh, ngươi có từng nghe về kết giới sinh linh chưa?
Lý Thiên Mệnh lắc đầu.
- Đây là một loại kết giới thiên văn đặc biệt, trong vòng một canh giờ sau khi thú bản mệnh chết, Thần Văn Sư vẽ kết giới sinh linh lên người thì có thể biến di thể của thú bản mệnh thành linh bản mệnh. Linh bản mệnh là nguồn lực lượng cộng sinh, nó có thể ở trong không gian bản mệnh, tiếp tục cùng Ngự Thú Sư hình thành hệ thống tu luyện cộng sinh.
- Lực lượng của linh bản mệnh sẽ càng mạnh lên, nhưng không thể sử dụng, vậy là Ngự Thú Sư có thú bản mệnh chết trận vẫn có thể tiếp tục tu luyện biến mạnh, nhưng có hai điểm khác với người khác.
- Thứ nhất, từ nay tu hành đều chỉ trông vào cá nhân, linh bản mệnh chỉ là vật dẫn lực lượng sót lại, nên tốc độ tu hành chắc chắn giảm thấp nhiều. Thứ hai, lúc chiến đấu thiếu một đồng bạn chiến đấu, không thể thi thố thần thông Linh Nguyên.
Tức là thú bản mệnh chết thì về bản chất vẫn chết, nhưng kết giới sinh linh có thể khiến nó trở thành vật dẫn lực lượng kéo dài hệ thống tu luyện cộng sinh.
Biện pháp này không cứu lại tính mệnh của thú bản mệnh, chỉ có thể giữ di thể.