- Bạch Mặc, bên này!
Vị Lai Điện Vương mới trở về thì trong Thập Phương Đạo Cung đã có người kêu tên của y.
Sau khi bước vào Thập Phương Đạo Cung, trông thấy một lão nhân tóc xanh đứng trong góc.
Lão nhân trông khá lớn tuổi nhưng tinh thần phơi phới, đặc biệt mái tóc xanh mơn mởn như cỏ, sức sống rất dẻo dai.
Vị Lai Điện Vương mang người đi qua.
- Thiên Mệnh, Tiểu Phong, vị này là Sinh Linh Điện Vương.
Lý Thiên Mệnh nhìn mái tóc xanh kia, cố nén không cười, ra vẻ bình tĩnh chào:
- Vãn bối Lý Thiên Mệnh kính chào Sinh Linh Điện Vương.
Dạ Lăng Phong nhúc nhích ngón tay, muốn nhổ cỏ:
- Cỏ xanh . . .
- Đây là nghĩa tử của Lý Vô Địch, nhi tử của Lý Mộ Dương?
Sinh Linh Điện Vương quan sát từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm gật gù:
- Tuy cảnh giới hơi thấp một chút, chưa trở thành cảnh giới Thánh, nhưng tiềm lực không tệ.
Vị Lai Điện Vương hỏi thẳng:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vị Lai Điện Vương nhìn quanh, phát hiện nhiều người trẻ tuổi chạy ra Thập Phương Đạo Cung, người của thượng cổ hoàng tộc chiếm đa số. Bọn họ nét mặt sốt ruột, có người mắt ngấn lệ, vẻ mặt bi thương.
Bình thường Sinh Linh Điện Vương là một lão già thích giỡn, nhưng lúc này rất nghiêm túc nói:
- Việc lớn, việc lớn cả nước, quốc tang!
- Quốc tang?
Sinh Linh Điện Vương nói:
- Mới nãy Đế Thú bi thương hú là lúc Cổ Chi Đại Đế một thế hệ, Càn Đế băng hà.
Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc lắc đầu, nói:
- Cái gì? Không thể nào! Càn Đế còn hai trăm năm thọ mệnh, chúng ta chết hết chưa chắc Càn Đế sẽ chết!
Sinh Linh Điện Vương nói:
- Ngươi không tin cũng vô ích, hoàng tộc đã tuyên bố, hiện tại thượng cổ hoàng tộc đều trở về chịu tang, loại chuyện này còn có thể làm giả? Tưởng đang chơi trò chơi sao?
Vị Lai Điện Vương hỏi:
- Bị người ta giết?
Sinh Linh Điện Vương trả lời:
- Không phải, không có Cổ Thánh chiến đấu. Nghe nói là tu luyện đến chết, cũng không biết tu luyện cái gì. Tóm lại nghe người ta nói Càn Đế đã hoàn toàn tắt thở, Trung Hiền Quân dẫn mười mấy hoàng tử vào Càn Thiên Cung quỳ lạy, e rằng chết thật.
Ba vị Điện Vương cau mày, hai mặt nhìn nhau:
- Chết bất đắc kỳ tử?
Hiển nhiên chuyện này đánh sâu vào bọn họ rất lớn.
- Cung chủ nói thế nào?
- Hắn nói yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Đã hiểu.
Sắc mặt Vị Lai Điện Vương lúc đen lúc trắng:
- Càn Đế băng hà, đây là việc lớn hàng đầu Thần Quốc, sắp oanh động toàn quốc, đều không ngờ tới.
Sinh Linh Điện Vương hỏi:
- Ngươi nhíu mày làm cái gì? Là chuyện tốt với chúng ta.
Vị Lai Điện Vương hỏi:
- Cục diện trước mắt rất vi diệu, lỡ phát sinh chiến sự thì bá tánh gặp họa. Quốc không thể một ngày không quân, sau khi Càn Đế băng hà có để lại thánh chỉ không?
Sinh Linh Điện Vương nói:
- Có, từ Đế Thú truyền miệng, lập thập tam hoàng tử Đông Dương Dục làm đế. Ngày mai đăng cơ, lập hiệu năm là Thiên Dục, năm nay vừa lúc là Thiên Càn hai trăm năm, chuyển thành năm đầu Thiên Dục.
- Đông Dương Dục? Vậy còn cửu hoàng tử Dưong Lăng thì sao?
- Ngươi đoán?
Nam Phương Điện Vương thúc giục:
- Nói mau!
Sinh Linh Điện Vương nói:
- Tin mới nhất là Đông Dương Lăng thấy di thể của Càn Đế, nghe thánh chỉ xong xoay người đi, sau đó mang theo trung tâm Cửu hoàng mạch tập thể mất tích.
- Mất tích? Là sao?
Sinh Linh Điện Vương đáp:
- Nghĩa là đột ngột biến mất, có lẽ dùng thủ đoạn kết giới thiên văn ẩn giấu, di chuyển ra ngoài, hoặc đang núp trong Cổ thị tộc nào đó.
Vị Lai Điện Vương nói:
- Hắn khá thông minh, rời đi dứt khoát, nếu không đi thì với thủ đoạn của Đông Dương Dục có lẽ hắn sẽ mất mạng.
Sinh Linh Điện Vương nói:
- Đông Dương Dục còn chưa đăng cơ đã vội mượn miệng Đế Thú phát xuống một thánh chỉ, tuyên án cửu hoàng tử Đông Dương Lăng phạm tội phản quốc, cả nước truy bắt.
Vị Lai Điện Vương nói:
- Một người vội chạy trốn, một người khẩn cấp truy sát, nói vậy là hai vị hoàng tử đều không dự liệu được Càn Đế bỗng nhiên băng hà. Nhưng Đông Dương Lăng ra đi thì Thần Quốc hoàn toàn hỗn loạn.
- Nói cũng phải, dù sao mấy tháng trước nghe Càn Đế lỡ miệng chuẩn bị lập Đông Dương Lăng làm thái tử, sao đột ngột băng hà ngược lại đến lượt thập tam hoàng tử?
- Ai biết được, đều đầu óc không bình thường!
- Đông Dương Lăng hiển nhiên không phục. Trước kia Thần Quốc vì tránh cho lúc kế vị tay chân tàn sát Cổ Chi Đại Đế sẽ nhường ngôi phụ tá, hiện tại Càn Đế đột nhiên mất, hai hoàng tử có tư cách thì chưa thành tựu Cổ Thánh, dù có thánh chỉ chắc chắn sẽ ngươi chết ta sống.
- Đoán xem Đông Dương Lăng sẽ lấy lý do gì đấu với Đông Dương Dục?
- Bảo rằng Đông Dương Dục mưu sát Càn Đế, bóp méo thánh chỉ, người thần đều giận?
- Đúng rồi, chỉ có cái này là lý do chính đáng. Dù sao Càn Đế trùng hợp chết không rõ ràng, tuy Đông Dương Dục chắc chắn không có thực lực giết Càn Đế, nhưng có lẽ đã giở trò đen tối gì đó thì sao?
Nam Phương Điện Vương nói:
- Kệ xác họ, bọn họ đấu càng dữ thì càng tốt cho chúng ta.
Thiên Chi Điện Vương khẽ thở dài:
- Chỉ khổ cho người không liên quan, không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng trong cuộc tàn sát đấu tranh hoàng tộc. Trong lịch sử, hễ ngai vàng không nối liền có người không phục, trên cơ bản đều tạo thành hậu quả sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Sinh Linh Điện Vương chớp chớp mắt nói:
- Loạn thế sắp đến, có lẽ Thập Phương Đạo Cung chúng ta còn cơ hội ngóc đầu trở lại?
Vị Lai Điện Vương nói:
- Cung chủ chưa nói ra câu này thì chúng ta tuyệt đối không nên nói lung tung.
- Có lý, cung chủ nói đúng, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Ừm!
Bốn người gật gù.
Vị Lai Điện Vương nhìn đệ tử vội vàng rời đi, lại nhìn Lý Thiên Mệnh đứng bên cạnh.
Vị Lai Điện Vương cười nói:
- Thiên Mệnh, ngươi may mắn đấy, Cổ Chi Đại Đế băng hà thì càng không ai quản chuyện của phụ thân ngươi và Kỳ Lân cổ tộc. Hiện tại thượng cổ hoàng tộc xem như chia hai, không thể mang ngươi ra khỏi chỗ của chúng ta.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy niềm vui đến thật bất ngờ:
- Sướng vậy?
Trong tưởng tượng, một Cổ Chi Đại Đế buộc phụ thân Lý Mộ Dương của mình phải chạy trốn bốn mươi năm bỗng dưng đã chết?
Rất có thể thượng cổ hoàng tộc sẽ chia rẽ làm hai, thậm chí tự tàn sát nhau?
- Bọn họ nội đấu là cơ hội cho bản thân điên cuồng tự tiến bộ!
Vị Lai Điện Vương nói:
- Đúng vậy, người trẻ tuổi các ngươi mặc kệ bên ngoài Thập Phương Đạo Cung phát sinh cái gì, chuyên tâm tu hành là được. Cho dù bên ngoài đâm thủng trời thì không ai có thể giương oai trong Thập Phương Đạo Cung.
- Oách dữ.
Bạch Mặc nói:
- Phải rồi, ngươi và Tiểu Phong cùng nhau vào Vị Lai Điện, trở thành đệ tử của Vị Lai Điện đi.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Được, đa tạ Điện Vương tiền bối.
Còn Dạ Lăng Phong thì đang ngồi xổm dưới đất xem con kiến.
Buồn cười là y không phải ngây thơ tò mò mà dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Nam Phương Điện Vương cười nói:
- Bạch Mặc, hai tiểu bối này hãy chia một đứa cho ta.
Sinh Linh Điện Vương nói:
- Ta cũng muốn một đứa.
Vị Lai Điện Vương lườm bọn họ:
- Suy nghĩ nhiều, đều là của ta!
Vị Lai Điện Vương quay sang nói với Bạch Tử Căng:
- Ngươi sắp xếp cho chúng, còn chúng ta đi tìm cung chủ.
Bạch Tử Căng mỉm cười nói:
- Được ạ, phụ thân yên tâm đi đi.
Sau khi bốn vị Điện Vương bước đi.
Bạch Tử Căng nói:
- Thiên Mệnh, Tiểu Phong, đi theo ta, tiếp theo các ngươi cứ an tâm tu hành.
- Biết!