Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 619 - Chương 619 - Họa Si

Chương 619 - Họa si
Chương 619 - Họa si

Vừa dàn xếp chỗ ở trong Vị Nhất Lâu xong Lý Thiên Mệnh muốn đi ra ngoài.

Bạch Tử Căng hỏi:

- Sốt ruột muốn đi Thiên Chi Điện gặp người yêu dấu của ngươi chứ gì?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đâu có, ta nhớ muội của ta.

Bạch Tử Căng nói:

- Nếu muội của ngươi quan trọng hơn Linh Nhi thì chắc chắn nàng ấy sẽ cảm động muốn khóc.

- Bạch tỷ tỷ biết luôn tên của Linh Nhi?

- Chứ không thì sao? Ngươi biết cái gì gọi là hội phụ nữ buôn dưa lê không?

- Biết, mà Bạch tỷ tỷ có thể đưa ta đi Thiên Chi Điện được không? Ta không biết đường.

- Ta không rảnh, ở trong Nhiên Hồn Luyện Ngục hai tháng trời, ta phải tắm rửa cái đã, phải tắm một ngày! Ngươi đừng quấy rầy ta.

Ngay lúc này, một tên mập đi ngang qua trước cửa.

- Chu Viên Viên!

Tên mập giật nảy mình, lăn vào:

- A! Bạch . . . Bạch . . . Bạch . . .

- Bạch cái gì?

Tên mập rốt cuộc có thể kêu lên trọn câu:

- Bạch thiên sư!

Thiên sư này và thiên sư ở Thiên Phủ tuy tên gọi giống nhau nhưng khác biệt về bản chất, vì chữ thiên ý là Thiên Chi Thánh cảnh.

Bạch Tử Căng hỏi:

- Chu Viên Viên, nghe nói ngươi là bác học mỹ nhân ở Thập Phương Đạo Cung?

- Vâng vâng, Bạch thiên sư là mỹ nhân cực phẩm, thiên hạ vô song, khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy . . .

Bạch Tử Căng ngắt lời:

- Ngươi biết Lý Khinh Ngữ không?

- Cái đó . . . ta biết nàng ta nhưng nàng ta không biết ta.

- Biết nàng ở đâu không?

Tên mập sợ bị đánh, rụt rè nói:

- . . . biết.

Dù sao ghi nhớ chỗ ở của đệ tử nữ không phải hành vi quân tử.

- Rất tốt, mang hai người này qua.

Bạch Tử Căng nói xong nghênh ngang mà đi.

Tên mập rốt cuộc thở phào một hơi, sau đó nhìn Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong chằm chằm.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Thú bản mệnh của ngươi chắc không phải là heo chứ?

Tên mập giật mình hỏi:

- Sao ngươi biết?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Phân tích từ vẻ ngoài anh tuấn của ngươi.

Tên mập rưng rưng lệ, kích động nói:

- Anh hùng chung tư tưởng!

Trong Thập Phương Điện, nếu bàn về mỹ nhân thì tự nhiên Quá Khứ Điện là tuyệt nhất.

Quá Khứ Điện nằm dưới quyền cai quản của Linh Lung Các ở Thần Đô, Linh Lung Các chín phần đều là nữ, Quá Khứ Điện bị ảnh hưởng nên cũng đều là nữ.

Lý Khinh Ngữ ở Thiên Chi Điện xếp hạng hai, có lẽ vì Thiên Chi Điện Vương là nữ giới.

Phương Điện khác cơ bản là nam giới chiếm đa số.

Thập Phương Đạo Cung là chiến trường tranh đấu của người trẻ tuổi, chẳng những tranh đoạt vinh diệu danh dự, địa vị quyền thế, trong lứa tuổi trẻ trung bồng bột, tình yêu chớm nở này, bọn họ càng tranh đoạt được mỹ nhân xem trọng.

Người nhan sắc xinh đẹp, quyến rũ Đạo Cung, đẹp nhất thiên hạ.

Giữa nam và nữ, ai với ai là tình lữ, ai đang theo đuổi ai, ai với ai là gia tộc thông hôn, đều là đề tài câu chuyện không bao giờ chán.

Nơi này hội tụ thiên tài trẻ tuổi của nguyên Cổ Chi Thần quốc, mỗi người đều là rồng trong cõi người, đặc biệt Thần Đô có nhiều gia tộc quyền quý.

Vô số người tài dị sĩ hội tụ, tự nhiên chỉ có người xuất sắc hơn hết mới có thể nổi bật.

Sau đó, ôm mỹ nhân về.

. . .

Thiên Chi Điện, Thiên Nhất Lâu.

Đưa mắt nhìn, đình viện màu trắng san sát, núi rừng xanh biếc, phong cảnh tuyệt đẹp.

Dưới một thân cây chọc trời, có một thiếu niên áo xám đứng ở đây.

Mắt thiếu niên có màu xám nhạt, gương mặt hơi nhọn, loáng thoáng thấy khóe môi lộ hai răng nanh đối xứng, khiến khí chất của thiếu niên trông hung lệ rất nhiều.

- Ngụy Vô Thượng!

Đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng từ xa đi tới.

Người này toàn thân trắng tinh không một chỗ màu đen, bề ngoài ngọc thụ lâm phong, khí chất nổi bật. Đầu chít khăn trắng, eo đeo ngọc bội, ôn hòa nho nhã, ánh mắt sâu thẳm mà trong suốt, nhìn liền biết là người ưu nhã.

Thiếu niên áo xám Ngụy Vô Thượng mỉm cười, răng nanh lộ ra ngoài trông hơi xấu xa yêu tà:

- Đông Dương Ngọc, chờ ngươi đã lâu.

Đông Dương Ngọc hỏi:

- Có chuyện gì?

Ngụy Vô Thượng bước lên choàng vai bá cổ Đông Dương Ngọc:

- Dạo này đang làm gì?

Đông Dương Ngọc hơi cau mày, nhưng không đẩy ra.

Đông Dương Ngọc đáp:

- Tu luyện, vẽ.

Ngụy Vô Thượng khen ngợi:

- Vẫn như cũ nhỉ, cái tên họa si. Nhưng trong tranh của ngươi ẩn chứa đạo Thần Văn Sư, xem như tài nghệ trong hội ở Thần Đô. Cổ Chi Đại Đế có nhiều tằng hoàng tôn, ít nhất không ai bằng ngươi về mặt này.

Đông Dương Ngọc gật đầu, hơi mất tập trung:

- Ừ.

Ngụy Vô Thượng hỏi:

- Vẫn còn rung động chuyện đại đế băng hà?

Đông Dương Ngọc nhíu mày nói:

- Đúng vậy, rất khó bình ổn nỗi lòng.

Ngụy Vô Thượng nói:

- Thượng cổ hoàng tộc hầu như đều trở lại, sao ngươi chưa về Hoàng Thành? Dù sao Thất hoàng mạch của ngươi thế lực không nhỏ, gia gia của ngươi từng làm thái tử, chẳng qua không thọ bằng đại đế.

Đông Dương Ngọc nói:

- Phụ thân của ta nói Hoàng Thành loạn lớn, bảo ta ở lại đây, đừng trở về tham dự.

Ngụy Vô Thượng nói:

- Có lý, Tây Phương Điện Vương của chúng ta cũng dặn ta như vậy.

Đông Dương Ngọc nói:

- Ngụy Vô Thượng, Cổ thị tộc đa số lấy Cửu hoàng gia làm chính thống, không lẽ Tham Lang Cổ tộc các ngươi đã giấu Cửu hoàng gia? Ngày mai Thập Tam hoàng gia sẽ đăng cơ thành đế. Cửu Hoàng gia đã bị trị tội phản quốc, nếu vẫn không buông bỏ thì ta e rằng vua mới sẽ xóa sổ kẻ phản nghịch.

Ngụy Vô Thượng nói:

- Chắc chắn rồi, người qua đường đều biết. Nhưng tộc trưởng dặn ta đừng bận tâm chuyện bên ngoài, bọn họ nói mặc kệ hỗn loạn như thế nào thì trong Thập Phương Đạo Cung sẽ không bị lan đến. Tranh quyền đoạt thế, Thất hoàng mạch các ngươi chắc chắn sẽ bị kéo vào vòng xoáy, nhưng ngươi không ra Thập Phương Đạo Cung thì sẽ không bị ảnh hưởng việc vẽ tranh.

Đông Dương Ngọc trầm giọng nói:

- Thế cục bên ngoài biến đổi, không chừng sẽ có ngày Tham Lang Cổ tộc của ngươi và Thất hoàng mạch chúng ta đứng ở mặt đối lập. Khi đó giữa hai ta sẽ không thuần túy như vậy nữa.

Ngụy Vô Thượng cười nói:

- Đại thế thiên hạ, tiểu bối như chúng ta bất lực. Nhưng nếu ngày đó thật sự đến, vậy chúng ta sẽ là huynh đệ trong Đạo Cung, ra ngoài Đạo Cung thì thành kẻ địch.

Đông Dương Ngọc bật cười:

- Tâm thái của ngươi thật tốt. Hôm nay ngươi gọi ta đi ra chắc không phải để nói những lời này chứ?

Ngụy Vô Thượng cười nói:

- Đương nhiên không phải, ta xin một bức tranh của ngươi, muốn ưu nhã thâm sâu. Trong Đạo Cung có bao nhiêu mỹ thiếu nữ cuồng si muốn được cất chứa tranh của ngươi, cho ta một tác phẩm mà ngươi tự hào nhất là được.

Đông Dương Ngọc dở khóc dở cười hỏi:

- Lại có mục tiêu mới?

Ngụy Vô Thượng đáp:

- Đúng, tuyệt đối là cực phẩm.

- Nói nghe xem.

Ngụy Vô Thượng hưng phấn nói:

- Đệ tử mới được Thiên Chi Điện Vương thu, tên Lý Khinh Ngữ, nghe nói là hậu duệ của tổ tiên Đạo Cung Lý Thần Tiêu, có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi giống như Lý Thần Tiêu, tương lai tươi sáng. Mấu chốt là vẻ ngoài của nàng ngây thơ ngon miệng, sạch sẽ đạm nhã. Dạo này gặp nhiều con cháu quyền quý Thần Đô, những nữ nhân tô son trát phấn nịnh nọt, so sánh thì cảm giác nàng rất khác biệt.

Đông Dương Ngọc hỏi:

- Có thể khiến Ngụy Vô Thượng nhà ngươi đưa ra đánh giá như vậy thì đã rất khá. Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, vậy chắc thực lực rất mạnh, tại sao không thấy tên này trên Thập Phương Thiên Địa bảng bao giờ?

- Nàng thức tỉnh hơi muộn, mười sáu tuổi mới có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, tu hành chưa đầy một năm. Hai tháng trước được Thiên Chi Điện Vương trợ giúp cảnh giới tăng vùn vụt, đã lên Thiên Ý đệ ngũ trọng, thêm vài năm nữa thì ngươi chưa chắc đánh lại nàng. Hiện tại vừa lúc nàng không có kiến thức gì, đơn thuần dễ dụ, là thời cơ xuống tay, đợi qua mấy năm, để nàng nhìn quen phồn hoa trong Thần Đô thì khó lừa gạt.

Ngụy Vô Thượng nhớ đến cô nương kia thì cười hơi càn rỡ.

Bình Luận (0)
Comment