- Hiếm khi ngươi nghiêm túc như vậy, thôi, tặng cho ngươi một bức Nguyệt Hạ Kiếm Vũ Đồ vậy.
Chất liệu linh khí của quyển trục ngát hương, nói lên tờ giấy ít nhất được chế tạo từ Linh Túy nghiền.
Ngụy Vô Thượng cười mập mờ nói:
- Không, ta muốn Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ của ngươi, đây mới là tác phẩm nổi tiếng nhất của ngươi. Ngươi vẽ tất cả mỹ nhân Thần Đô, xâu chuỗi lại thành phong cảnh tuyệt sắc. Đừng nhìn Đông Dương Ngọc nhà ngươi phiên phiên quân tử, một họa sĩ, nhưng ai chẳng biết bên trong ngươi phản nghịch.
Đông Dương Ngọc bĩu môi:
- Ngươi thì biết gì, mỹ nhân là phong cảnh đẹp nhất trên đời. Ta chỉ thưởng thức chứ không hề có ý khinh nhờn, không nông cạn giống như ngươi.
Ngụy Vô Thượng hỏi:
- Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ, ngươi có đưa hay không?
Đông Dương Ngọc nói:
- Không được, ta chưa vẽ xong, bức tranh này còn thiếu một nhân vật chính trấn tất cả, phải là người hơn ai hết mới có tư cách vào tranh. Không gặp được người như vậy thì ta sẽ không hoàn thành tác phẩm được.
Ngụy Vô Thượng cười bí hiểm nói:
- Trùng hợp vậy, thật ra ta không muốn Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ của ngươi, bởi vì Lý Khinh Ngữ là Ngự Thú Sư hệ nguyệt quang, tranh múa kiếm dưới trăng của ngươi sẽ khiến nàng thích hơn.
Đông Dương Ngọc khó chịu hỏi:
- Vậy ngươi nhắc Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ cả buổi làm gì?
- Bởi vì ta đã tìm được người hoàn thành bức tranh này.
Đông Dương Ngọc kích động hỏi:
- Ngươi nói cái gì?!
Ngụy Vô Thượng cười to bảo:
- Xem ngươi sốt ruột kìa, sẽ mang ngươi đi gặp ngay đây.
- Là sao?
- Bên cạnh Lý Khinh Ngữ có một thiếu nữ, lần trước ta tình cờ trông thấy, bị hút mất hồn, lập tức làm bài thơ; Nàng này chỉ trên trời mới có, đời người được vài lần nghe?
- Đồ mặt dày, đây là thơ ngươi làm?
Ngụy Vô Thượng khen ngợi:
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thiếu nữ kia thật sự rất xinh đẹp, loại cảm giác đó rất khó tả, nói ngắn gọn là không giống nữ nhân phàm trần.
Ánh mắt Đông Dương Ngọc thâm trầm nói:
- Đi xem thử, ta không tin lời của ngươi, trên đời không có loại người đó.
- Ha ha, mở to con mắt của ngươi ra xem cho kỹ đi. Nhưng ta phải nói trước với ngươi là cô nương này có một khuyết điểm trí mạng.
- Cái gì?
Ngụy Vô Thượng thản nhiên nói:
- Trên người nàng không có bất cứ hơi thở Thú Nguyên, tức là trừ đẹp mặt ra chẳng có ích gì.
Đông Dương Ngọc nói:
- Không sao, chỉ cần nhìn đẹp thì đã là trời với ta rồi.
- Quả nhiên là kẻ si.
Ngụy Vô Thượng cất Nguyệt Hạ Kiếm Vũ Đồ, tự mình dẫn đường.
Vẻ mặt Đông Dương Ngọc hơi căng thẳng đi theo sau.
Một lúc sau.
Bọn họ đứng trước một tòa đình viện ưu nhã.
Ngụy Vô Thượng đứng trước cửa, Đông Dương Ngọc sửa sang lại dáng vẻ, đứng cạnh gã.
Cốc cốc!
Ngụy Vô Thượng gõ cửa, Đông Dương Ngọc phát hiện mình hơi hồi hộp.
Chốc lát sau.
Két!
Cửa lớn mở ra, một thiếu nữ với mái tóc dài màu trắng ánh trăng đứng trước cửa, đôi mắt như trăng sáng nhìn Ngụy Vô Thượng một cái rồi định đóng cửa.
- Lý sư muội, ta không có ý gì khác, hôm nay chỉ muốn tặng một bức tranh cho sư muội.
Lý Khinh Ngữ lạnh nhạt nói:
- Biến xa một chút.
Khi Lý Khinh Ngữ nói chuyện, một thiếu nữ ở trong chòi mát đứng lên, thấy người đến không phải người mình đợi thì nàng ngồi xuống trở lại.
Ngụy Vô Thượng và Đông Dương Ngọc chỉ thoáng qua một giây.
Rầm!
Cánh cửa đã bị Lý Khinh Ngữ đóng lại.
Ngụy Vô Thượng không ngờ mình bị đối đãi như vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nói:
- Thật là không nể tình!
Ngụy Vô Thượng quay đầu, thấy Đông Dương Ngọc đã hóa đá.
Ngụy Vô Thượng hỏi:
- Sao nào? Có đẹp không? Thẩm mỹ của ta như thế nào?
Giọng Đông Dương Ngọc hơi khàn khàn:
- Ngươi hỏi người nào?
- Nói về Lý Khinh Ngữ trước.
- Giống như miêu tả của ngươi, là thượng đẳng.
- Còn vị ở phía sao?
Đông Dương Ngọc đã rời khỏi trạng thái ngơ ngẩn, ánh mắt nóng cháy, thậm chí hơi cuồng si nói:
- Ta muốn vẽ nàng, vẽ vào vị trí giữa Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ!
- Sau đó thì sao?
Ánh mắt Đông Dương Ngọc kiên định nói:
- Ta muốn vẽ cả đời!
Ngụy Vô Thượng nói:
- Bỏ đi, nhìn xinh thật, cùng lắm chỉ có thể sống bảy, tám chục năm, đến ba mươi tuổi thì đã già, ngươi có thể vẽ mười năm đã hay lắm rồi.
Đông Dương Ngọc run rẩy giơ tay chỉ hướng bên trong, ngón tay run nhẹ:
- Không . . . không phải. Đây . . . là lứa tuổi đẹp nhất của nàng, nàng nên kết thúc sinh mệnh vào lúc này, rồi ngủ say trong quan tài băng, vậy thì ta có thể vẽ trăm năm, mấy trăm năm, vẽ cả đời!
Đông Dương Ngọc không nói đùa, gã nói bằng giọng cuồng nhiệt.
Ngụy Vô Thượng câm nín:
- Ôi mợ, biến thái.
Đông Dương Ngọc tức giận trừng gã:
- Ngươi nói cái gì?
- Không, đừng kích động, huynh đệ, mặc kệ ngươi muốn làm cái gì ta đều trợ giúp ngươi, thuận tiện xử luôn Lý Khinh Ngữ, cho nàng biết Thần Đô là địa bàn của ai. Dám không nể mặt ta . . . ha ha.
Ngụy Vô Thượng giơ lên quyển trục trong tay, độc ác nói:
- Ta muốn cho nữ nhân ngu dốt này trần truồng quỳ dưới chân của ta, cùng ta ngắm Nguyệt Hạ Kiếm Vũ Đồ này.
Mấy năm nay Ngụy Vô Thượng đã theo đuổi nhiều người, nhưng lần đầu tiên bị ném câu biến ra xa chút vào mặt.
Đông Dương Ngọc nói:
- Đi thôi.
Sốt ruột không ăn đậu hủ nóng được.
Đông Dương Ngọc chỉ muốn dùng phương thức ổn thỏa nhất khiến mỹ nhân làm linh hồn của gã run rẩy hoàn toàn, vĩnh viễn thuộc về mình.
Khi hai người xoay người rời đi.
Một tên mập cao hơn hai thước dẫn theo hai thiếu niên cười nói đi tới gần.
Đương nhiên, chủ yếu là thiếu niên tóc trắng và tên mập nói cười, một người khác vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Tên mập rất là thả lỏng, cười tươi đến nỗi thịt mỡ toàn thân rung rung:
- Thức ăn ngon của Thần Đô thật sự là ghê gớm, có đủ thứ trên đời. Ví dụ một loại rượu làm bằng phân của Thánh Ma Thú, nhiều quan to quý nhân Thần Đô rất thích uống, ha ha.
Thiếu niên tóc trắng nói:
- Lợi hại, không hiểu nổi xã hội thượng lưu.
Tên mập cười xấu xa:
- Thiên Mệnh huynh, thức ăn ngon chỉ là một điểm sáng của Thần Đô, Thần Đô động lòng người nhất là mỹ nhân, mỹ nhân từ khắp Cổ Chi Thần quốc hội tụ ở đây. Phố lớn phố nhỏ có rất nhiều Phong Nguyệt Lâu, trong Phong Nguyệt Giang phương bắc Thần Đô càng là phố phong trần, mấy nghìn tiệm kinh doanh, đi dạo hết thì người cũng sẽ gầy ba vòng.
Thiếu niên tóc trắng cười hỏi:
- Ngươi đã đi qua chưa?
Tên mập xấu hổ nói:
- Cái đó . . . thì chưa.
- Chưa đi qua thì nói nhiều làm gì!
Tên mập vỗ đùi, tràn trề tin tưởng nói:
- Không sao, tri thức lý luận của ta rất phong phú, lần sau mang các ngươi qua, nhất định có thể giả vờ người quen thuộc, bảo đảm không lộ đuôi!
Tên mập lấm la lấm lét cười xấu xa thì thầm vào tai thiếu niên tóc trắng:
- Hơn nữa những chỗ đó chẳng những cho Ngự Thú Sư chúng ta thả lỏng mà thú bản mệnh của chúng ta cũng có thể thư giãn. Ngươi hiểu ý của ta không? Những mỹ nhân này đều có thú bản mệnh . . .
- . . . đệt!
Lý Thiên Mệnh nghe mà há hốc mồm, thầm than: Thần Đô thật sự là xa hoa lãng phí hủ bại!
Xã hội ngợp vàng son chết tiệt!
Hai người nói cười lướt qua hai thiếu niên ở trước mắt.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Đông Dương Ngọc, Ngụy Vô Thượng, thầm ngạc nhiên.
Sau khi lướt qua nhau, Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Trong Thập Phương Đạo Cung này, người qua đường cũng mạnh vậy sao?
Tên mập mới rồi còn khoác lác, khi đi ngang qua chợt phát hiện hai người kia thì sợ hãi im thin thít, rụt cổ lại, vội nhỏ giọng giới thiệu cho Lý Thiên Mệnh:
- Đó không phải là người qua đường, Thiên Mệnh huynh, hai vị kia đều ở mười hạng đầu Địa Bảng. Đặc biệt là Đông Dương Ngọc đó, người mạnh nhất trong thượng cổ hoàng tộc ở Thập Phương Đạo Cung, con cháu hoàng tộc từ nhỏ lớn lên trong trung tâm Hoàng Thành cũng không hơn hắn bao nhiêu.
Dạ Lăng Phong rùng mình:
- Thượng cổ hoàng tộc?