Dạ Lăng Phong đột nhiên quay người lại, tay đã rút ra binh khí, một đôi Nhiên Huyết Phách Kiếm.
Đôi Nhiên Huyết Phách Kiếm này là Nhiên Hồn tộc truyền thừa từ xưa, thánh thiên văn nhiều còn hơn Xích Huyết Hoang Đao của Lý Vô Địch, là vật thần ám sát.
Vèo!
Khi ánh mắt của Dạ Lăng Phong hung ác định hành động thì Lý Thiên Mệnh vươn tay trái ra bắt lấy binh khí của y.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng nhúc nhích!
Dạ Lăng Phong rít qua kẽ răng:
- Không khống chế được.
- Không được cũng phải được!
Dạ Lăng Phong thở hắt ra:
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh biết dù đầu óc của Dạ Lăng Phong hơi rỗng nhưng thù sâu như biển máu rất dễ bị thiêu đốt.
Lý Thiên Mệnh quan tâm hỏi:
- Ổn chứ?
- Không sao, đa tạ Thiên Mệnh ca.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không khách khí, ta mang ngươi đi ra thì phải chịu trách nhiệm với ngươi. Thập Phương Đạo Cung là nơi có phép tắc, làm bất cứ chuyện gì đều phải nằm trong khuôn phép, nếu ngươi không thể phán đoán thời cơ thì hãy giao cho ta.
Dạ Lăng Phong gật đầu, nói:
- Được.
Chu Viên Viên quay đầu, hưng phấn nói:
- Đình viện số chín mươi chín, Thiên Mệnh huynh, là căn nhà này.
Mới rồi khi Dạ Lăng Phong nổi điên, Chu Viên Viên lo đi lên vài bước xem biển hiệu cửa, trùng hợp không nhìn thấy phía sau.
Rốt cuộc đến nơi.
Lý Thiên Mệnh đang định đi lên.
Phía sau bỗng có người hét lên:
- Đứng lại!
Nhìn lại thì người nói chuyện là thiếu niên áo xám vừa rồi, tên mập vừa giới thiệu gã tên Ngụy Vô Thượng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi có chuyện gì?
Ánh mắt của đối phương quá cứng rắn, làm Lý Thiên Mệnh khó chịu.
Ánh mắt Ngụy Vô Thượng hung hãn, tràn ngập áp lực:
- Ngươi định tìm Lý Khinh Ngữ? Xéo!
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng nói:
- Ngươi là thứ chó má gì mà bảo ta xéo? Đồ ngốc ở đâu đến, biến ra xa chút.
Lý Thiên Mệnh không cho Dạ Lăng Phong khi không ra tay giết người, nhưng nếu đối phương lên mặt thì hắn không ngại cãi tay đôi.
Khi Ngụy Vô Thượng ánh mắt lạnh lẽo, sát khí dâng lên thì tên mập Chu Viên Viên vội đứng ra che trước mặt, toát mồ hôi hột nói:
- Ngụy Vô Thượng, đừng! Hắn là ca ca ruột của Lý Khinh Ngữ!
Câu này khiến Ngụy Vô Thượng giật mình, hỏi:
- Ngươi là ca ca của Khinh Ngữ?
Ngụy Vô Thượng thu lại sát khí, chuyển sang cười tươi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lớn lên không giống nhau sao? Không biết nhìn mắt, tóc của lão tử à?
Tóc trắng của Lý Thiên Mệnh rất giống màu tóc ánh trăng của Lý Khinh Ngữ.
- Vậy là hiểu lầm, ta còn tưởng là người đến quấy rầy Khinh Ngữ. Không biết xưng hô các hạ như thế nào?
- Lý Thiên Mệnh.
Đông Dương Ngọc đứng bên cạnh cau mày:
- Thiên . . . Mệnh?
Tên này rất to gan, cực kỳ không thân thiện.
Nhưng dường như Ngụy Vô Thượng không nhận ra điều đó, gã mỉm cười nói:
- Thì ra là Thiên Mệnh huynh, không biết Thiên Mệnh huynh là đệ tử của tòa Phương Điện nào?
- Vị Lai Điện.
Ngụy Vô Thượng hỏi:
- Được rồi, sau này có rảnh ta sẽ cùng vị huynh đệ Đông Dương Ngọc này đi tìm Thiên Mệnh huynh chơi. Vừa rồi nghe các người trò chuyện, Thiên Mệnh huynh vừa đến Thần Đô đúng không?
Lý Thiên Mệnh chờ xem gã muốn làm gì:
- Đúng vậy!
Ngụy Vô Thượng nói:
- Thiên Mệnh huynh mới đến, chưa hiểu biết Thần Đô, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ đến viếng thăm, đón gió tẩy trần cho Thiên Mệnh huynh, cùng đi dạo Thần Đô.
- Chưa chắc ta rảnh.
- À, ha ha.
Đông Dương Ngọc nói:
- Đi thôi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không tiễn.
Ngay lúc này, người ngọc ở trong đình viện tựa hồ nghe được âm thanh bên ngoài.
Cửa đình viện két một tiếng mở ra, hai thiếu nữ từ bên trong chạy ra.
- Ca ca!
Lý Thiên Mệnh trái ôm phải ấp, bước lên đỉnh cuộc đời.
Giây phút đó, mắt Đông Dương Ngọc đỏ ngầu, bật thốt bốn chữ:
- Khinh nhờn! Phải chết! Phải chết!!!
Đông Dương Ngọc xoay người rời đi, sắc mặt hoàn toàn vặn vẹo, nổi gân xanh như sâu độc bò đầy gương mặt.
Sau lưng gã là tiếng cười hạnh phúc của thiếu nữ kia.
Đông Dương Ngọc không cần xem cũng biết Lý Thiên Mệnh bế nàng kiểu công chúa, bước vào đình viện.
Đông Dương Ngọc nói:
- Điều tra gia sản tổ tông mười tám đời của người này!
Ngụy Vô Thượng đáp:
- Biết.
. . .
Trong đình viện.
Lý Khinh Ngữ nhức đầu nói:
- Ca, người ta đều đang nhìn kìa, có thể dè dặt một chút không?
- A?
Lý Thiên Mệnh buông Khương Phi Linh xuống, cô nương trong vòng tay hắn khuôn mặt đỏ như trái đào.
Lý Thiên Mệnh chính nghĩa khiển trách:
- Các ngươi nhìn gì hả, lưu manh thối!
Hai người lâu ngày gặp lại, hơi triền miên chút thôi mà, có cần ba người nhìn trân trân vậy không?
Khương Phi Linh buồn cười nói:
- Ca ca mới là giở trò lưu manh.
Nói thật thì mới qua hai tháng, chưa tới nửa năm, nên khi Khương Phi Linh trông thấy Lý Thiên Mệnh thì mừng đến rớt nước mắt.
May mắn Lý Thiên Mệnh có phương pháp khiến nàng nín khóc mỉm cười ngay, ví dụ như thọt lét.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Khụ khụ, nào, để giới thiệu hai bằng hữu mới cho hai muội.
Chu Viên Viên tiến lên trước một bước, sửa sang quần áo, làm động tác tự nhận là vô cùng đẹp trai.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Người qua đường, bỏ qua đi.
Chu Viên Viên choáng váng tại chỗ:
- Mợ nó, Thiên Mệnh huynh . . .
Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ đều phớt lờ Chu Viên Viên, tập trung vào người Dạ Lăng Phong.
Thiếu niên này rất khác biệt, không chỉ về khí chất mà còn có áp lực linh hồn cường đại, bao gồm một số hành vi vượt sức tưởng tượng.
Ví dụ như thiếu niên đang nằm sấp bên ao cá, xoe tròn mắt nhìn cá vàng bơi trong ao.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hắn tên Dạ Lăng Phong, hai muội gọi Tiểu Phong được rồi, sau này từ từ quen thuộc, xem hắn như đệ đệ của ta là được.
Lý Khinh Ngữ và Khương Phi Linh gật đầu:
- Biết.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tiểu Phong, qua đây chào tỷ tỷ và tẩu tử.
Dạ Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Tỷ tỷ khỏe, tẩu tử khỏe.
- Tiểu Phong khỏe.
Thiếu niên đứng thẳng tắp hỏi:
- Thiên Mệnh ca, ta có thể nhúc nhích được chưa?
- Được rồi.
Vèo!
Thiếu niên bỏ chạy ngay.
Xem ra y không có chút khái niệm về mỹ nhân.
Chớp mắt thiếu niên đã leo lên cây ngắm lá.
Tên mập là bằng hữu vui tính, đương nhiên Lý Thiên Mệnh cũng giới thiệu gã.
Chu Viên Viên đã dẫn người đến nên biết điều không quấy nhiễu nhóm Lý Thiên Mệnh lâu ngày đoàn tụ:
- Thiên Mệnh huynh, khi nào rảnh nhớ tìm ta, huynh đệ sẽ mang huynh thưởng thức cao thấp mập ốm trong Thần Đô, hẹn gặp lại.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:
- Biến nhanh giùm!
Tên mập co giò chạy mất.
Nhìn lại, Khương Phi Linh dựng đứng chân mày cong hỏi:
- Cao thấp mập ốm gì?
- Hiểu lầm.
Khương Phi Linh lại vặn hỏi:
- Hai tháng ở chung sớm chiều với Bạch tỷ tỷ, cảm giác thế nào?
- Tàm tạm.
- Tàm tạm?
- Không tốt.
- Ai không tốt?
- . . .
Lý Khinh Ngữ rất ngoan, đã học được nói tốt cho Lý Thiên Mệnh:
- Linh Nhi đừng ghen, ca của ta yêu ngươi nhất, vừa trở về, ánh mắt ca nhìn ngươi rõ ràng là dồn nén suốt hai tháng.
Khương Phi Linh nở nụ cười, nụ cười khuynh thành:
- Giỡn với huynh ấy thôi, ai kêu suốt ngày cứ ghẹo người khác!
Nguy hiểm đã qua, Lý Thiên Mệnh nhẹ lòng nhiều.
Lý Thiên Mệnh không kể tỉ mỉ chuyện trong Nhiên Hồn Luyện Ngục cho Khương Phi Linh nghe, chỉ bảo mình một đường đè ép, đánh đám thanh niên Kỳ Lân cổ tộc ướt quần.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Khinh Ngữ, giỏi lắm.
Lý Khinh Ngữ nghi hoặc hỏi:
- Giỏi cái gì?
- Nuôi Linh Nhi mập lên một chút, ta mới kiểm tra, xúc cảm tốt hơn chút.
Qua một lúc.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ca, Vị Lai Điện cách không xa, chỗ các người ở có lớn không? Ta muốn đi chỗ của ca, chứ ca mang Linh Nhi đi, một mình ta ở đây buồn lắm.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được rồi, chỗ của ta khá lớn, dư sức cho mấy chục người ở.
Lý Khinh Ngữ gói ghém hành lý.
Nàng là đệ tử của Thiên Chi Điện Vương, cách vài ngày báo cáo tiến triển với Thiên Chi Điện Vương một lần là được.