Rất nhanh, bọn họ trở lại Vị Nhất Lâu trong Vị Lai Điện.
- Tiểu Phong vẫn luôn như vậy sao?
Sau khi dàn xếp xong xuôi, Lý Khinh Ngữ câm nín nhìn thiếu niên mắt đỏ đang đào đất tìm giun.
Mấu chốt là thiếu niên rất nghiêm túc, như đang làm nghiên cứu nào đó, nhìn một lúc lâu rồi nuốt cái ực.
- Trời ạ!
Hai huynh muội nhắm tịt mắt.
Lý Thiên Mệnh đau đầu nói:
- Khinh Ngữ, muội có rảnh thì dạy hắn cách làm người bình thường đi.
- Biết . . . biết rồi.
Ngay sau đó.
- Ọe!
Dạ Lăng Phong phun con giun ra:
- Dở ẹc! Mới rồi là ai nói với ta ăn ngon? Đi ra cho ta, tự mình ăn!
Dạ Lăng Phong ôm đầu lẩm bẩm.
Lý Thiên Mệnh biết Dạ Lăng Phong đang nói chuyện với người trong linh hồn của mình.
Chạng vạng.
Lý Thiên Mệnh quyết định ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn Thập Phương Đạo Cung truyền thừa mấy vạn năm.
Thập Phương Đạo Cung rất lớn, ít nhất to hơn Đông Hoàng tông nhiều.
Nghe nói nơi bọn họ có thể đi dạo chỉ là một phần của học cung, Thập Phương Đạo Cung có bốn phần năm phạm vi thuộc về Ám Điện.
Cấm đệ tử vào Ám Điện.
Kiến trúc của Thập Phương Đạo Cung hơi cổ xưa, ưu nhã, rất có không khí, khác hẳn kiến trúc trang nghiêm của Hoàng Thành.
So với Tông Phủ Thành của Kỳ Lân cổ tộc thì nơi này trên cơ bản đều là người trẻ tuổi đi qua đi lại. Nam thanh nữ tú đều là phong cảnh đẹp đẽ.
Đương nhiên, bốn người Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh, Lý Khinh Ngữ, Dạ Lăng Phong mới là phong cảnh đặc biệt nhất.
Trong bốn người chỉ có đệ tử của Thiên Chi Điện Vương, Lý Khinh Ngữ là cơ hồ ai đều biết.
Ba người khác, bao gồm Khương Phi Linh đều là hôm nay lần đầu tiên lộ mặt ở bên ngoài.
Bốn người khí chất khác nhau, tổ hợp kỳ quái, tương đương hấp dẫn ánh nhìn.
Đặc biệt là Khương Phi Linh khoác cánh tay Lý Thiên Mệnh khiến nhiều người sững sờ bị hút hồn.
- Cô nương kia là ai? Sao chưa thấy bao giờ?
- Hoa tươi đã có chủ?
- Tiểu tử nhuộm tóc bạc này là ai? Phí của trời.
- Không quen.
- Tóc trắng nhách, phẩm vị thấp kém!
Họ đi qua đâu là bị nhiều người nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ mà khó chịu.
Lý Thiên Mệnh không định giấu Khương Phi Linh khi ở trong Thập Phương Đạo Cung, nàng vốn nên sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
Lúc ở Đông Hoàng tông, giấu đi Khương Phi Linh đã khiến Lý Thiên Mệnh rất áy náy.
Nhìn nàng vui vẻ hạnh phúc, hớn hở chạy nhanh như bao người là điều mà Lý Thiên Mệnh mong mỏi.
Ở Trân Bảo Nhai.
- Ca ca, ta muốn mua cái này.
- Mua!
- Còn cái này?
- Mua mua mua.
Lý Thiên Mệnh dù gì cũng từng phát tài nhờ chiến tranh trong Đông Hoàng Cảnh, nên hắn không keo kiệt.
Lý Khinh Ngữ đã lăn lộn quen thuộc nơi này, dọc đường đi nói tỉ mỉ cho Lý Thiên Mệnh nghe một số phép tắc quan trọng của Thập Phương Đạo Cung, một số trường hợp quan trọng, bao gồm quy tắc của Thập Phương Thiên Địa bảng.
Có lẽ vì quốc tang nên Thập Phương Đạo Cung hôm nay hơi vắng vẻ, không khí túc mục.
Cùng Linh Nhi đi dạo Trân Bảo Nhai, mua một đống đồ chất đầy nhẫn tu di xong Lý Thiên Mệnh nói:
- Đi xem Thập Phương Trấn Ma đạo tràng đi.
- Được.
Thập Phương Trấn Ma đạo tràng là nơi tổ chức luận chiến Thập Phương Thiên Địa bảng.
Một lúc sau.
Một cây cột to chống trời đập vào mắt Lý Thiên Mệnh.
Ban ngày Lý Thiên Mệnh đã thấy Thập Phương Môn Trụ ở cửa Đạo Cung, nhưng so sánh thì cây cột to chống trời này đâm vào tầng mây mới thật sự nguy nga sừng sững.
Ngước đầu nhìn muốn gãy cổ cũng không thấy đầu cột.
Cây cột to chống trời màu đen, bề mặt như có vô số vảy đen bao trùm, không nhìn kỹ còn tưởng là con rắn khổng lồ, trông nó hơi giống cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh, chẳng qua hình dạng vảy khác nhau.
- Đây là cái gì?
Lý Khinh Ngữ đáp:
- Thập Phương Trấn Ma Trụ, lịch sử vô cùng xa xưa, từ lúc Thập Phương Đạo Cung thành lập thì đã có nó cho đến ngày nay, nghe nói là một món thánh thú binh, nhưng hình như không có thánh thiên văn.
- Thánh thú binh?
Lý Thiên Mệnh thấy không giống, thánh thú binh to như vậy có người nào cầm nổi?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Thập Phương Trấn Ma Trụ hiện tại xem như tượng trưng của Thập Phương Đạo Cung.
- Hiểu rồi, nghĩa là không dùng vào việc gì được.
- Có lẽ vậy.
Lý Thiên Mệnh phát hiện trên cột to chống trời, từ trên xuống dưới sắp hàng cỡ ngàn cái tên màu vàng.
- Ca, đây là Địa Bảng của Thập Phương Thiên Địa bảng.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên hỏi:
- Trên cùng là đệ nhất Địa Bảng?
Lý Khinh Ngữ đáp:
- Đúng vậy, nghe nói năm nay phần thưởng đệ nhất Địa Bảng là Thần Nguyên Cổ.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, cái tên hàng đầu là Đông Dương Ngọc.
- Sao thấy quen mắt thế?
- Hồi sáng ca đã gặp người ta rồi thôi.
- Là hắn à, đã biết.
Lý Khinh Ngữ hỏi:
- Ca cũng muốn tham chiến, tranh đoạt đệ nhất sao?
- Muội có tin tưởng vào ta không?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Đương nhiên rồi, ca của ta mà ra tay là gạo xay ra cám, lấy Thần Nguyên Cổ dễ như trở bàn tay.
- Ha ha ha!
Nói thì nói vậy, nhưng chuyện này không thể qua loa.
Thiên tài của nhiều thế lực Thần Đô đều nổi điên, bọn họ cũng không phải ăn chay.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tại sao mười hạng đầu có nhiều họ Đông Dương vậy? Đông Dương thị là thượng cổ hoàng tộc?
Lý Khinh Ngữ đáp:
- Đúng, nhưng không hoàn toàn.
- Là sao?
- Truyền thừa hoàng mạch thượng cổ hoàng tộc từ xưa đến nay đều là nam tôn nữ ti, con cái của đời Cổ Chi Đại Đế nào đều có nam giới mới được thành lập hoàng mạch, nữ giới dù có chiêu phò mã thì con cái vẫn sẽ có địa vị thấp hơn con cái của hoàng tử.
- Cho nên trong thượng cổ hoàng tộc, huyết mạch nam giới thân gần với Cổ Chi Đại Đế đương đại nhất xuống ba đời đều mang dòng họ Đông Dương. Nhưng nếu là nữ giới hoặc huyết mạch xa xôi thì chỉ được theo họ Khương. Nên khi gặp họ Đông Dương thì cơ bản xem như huyết mạch trung tâm nhất, họ Khương thì hoặc là huyết mạch bình thường hoặc là nữ.
- Ví dụ như hiện tại Dục Đế đăng cơ, trừ Thập Tam hoàng mạch ra, hoàng mạch khác phải sửa họ Khương. Ví dụ như Đông Dương Ngọc, phỏng chừng rất nhanh sẽ sửa họ. Hơn nữa dù ở trong Thập Tam hoàng mạch thì nữ nhi của Dục Đế cũng không được mang họ Đông Dương.
Làm nữ nhân, Lý Khinh Ngữ hơi khó chịu với chế độ truyền thừa nghiêm ngặt như vậy.
Chế độ này tương đương với tách nữ nhân ra khỏi tộc, bẩm sinh đã có địa vị thấp.
Khi Cổ Chi Đại Đế đời trước Càn Đế còn sống, nam giới ruột thịt dưới ba đời của ông ta đều được theo họ Đông Dương. Giờ đến lượt Dục Đế, vậy thì trừ Thập Tam hoàng mạch ra, những người khác phải sửa họ Khương.
Rất phức tạp nhưng cũng rất hiện thực.
Lý Thiên Mệnh chợt hiểu ra:
- Ừ nhỉ, ta đã thấy lạ tại sao công chúa Thần Quốc gọi là Khương Linh Tịnh, còn huynh đệ của công chúa thì tên Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục.
Lý Khinh Ngữ không nói thì Lý Thiên Mệnh chưa ý thức được vấn đề này.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên xem, tốp mười Địa Bảng có ba người là họ Đông Dương, hai người họ khương, nhìn là biết tên của nữ.
Lý Thiên Mệnh buồn bực hỏi:
- Mười hạng đầu Địa Bảng thì thượng cổ hoàng tộc chiếm hết năm chỗ?
Điều này nói lên thượng cổ hoàng tộc rất bá đạo.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ừ, bọn họ đúng là rất mạnh mẽ, trong mười hạng đầu nếu tính bốn tòa Phương Điện chúng ta thì chỉ có hai người lọt vào.
- Bốn Phương Điện chúng ta yếu thế vậy sao?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Đúng vậy, hết cách rồi, người nào thiên phú ngút trời cơ bản đều xuất thân Thần Đô, đều có bối cảnh. Đệ tử của bốn tòa Phương Điện chúng ta trên cơ bản xuất thân bình dân, hoặc là đệ tử của tông môn cảnh vực, xuất thân kém, không cạnh tranh lại được là bình thường.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có đạo lý, xem ra ca của muội phải ra tay cứu lại tòa nhà sắp ngã.
Lý Khinh Ngữ cười nói:
- Không tệ, chàng trai, ta xem trọng ngươi.
Nếu để người khác nghe được hai huynh muội khoác lác chắc sẽ cười chết, dù sao Lý Thiên Mệnh rõ ràng chưa tới cảnh giới Thánh.