Lý Thiên Mệnh phét lác xong thấy Khương Phi Linh hơi ủ rũ.
Hắn hỏi:
- Sao vậy Linh Nhi? Ai chọc muội giận?
Khương Phi Linh khó chịu nói:
- Ca ca, thượng cổ hoàng tộc quá đáng lắm, dựa vào cái gì họ Khương có địa vị thấp hơn?
Lý Thiên Mệnh chợt nhớ ra nàng cũng họ Khương.
Lý Thiên Mệnh an ủi:
- Linh Nhi đừng giận, muội có thấp cỡ nào cũng đều có thể cưỡi trên đầu họ Lý.
Khương Phi Linh ngây ra:
- . . .
Lý Khinh Ngữ buồn cười nói:
- Ca, ta nghi ngờ ca đang giở trò lưu manh.
- Bình tĩnh, chuyện thường ở huyện.
. . .
Bạch Tử Căng từng nói một ngàn hạng đầu Địa Bảng đều là cảnh giới Thánh, tuổi trẻ trung.
Hiển nhiên lứa tuổi của Quân Niệm Thương chỉ là cảnh giới Thánh đệ nhất trọng, không là cái đinh gì trong Thập Phương Đạo Cung này.
Ninh Vô Song hầm hố trong Kỳ Lân cổ tộc, Ngự Thú Sư sinh ba, đã là mạnh nhất trong Địa Thánh cảnh đệ nhị trọng.
Lý Thiên Mệnh tìm được tên của nàng trên Thập Phương Trấn Ma Trụ.
Xếp hạng: Một trăm tám mươi.
Hèn gì Bạch Tử Căng nói mình cũng lắm cỡ hạng một trăm.
Thập Phương Trấn Ma đạo tràng hôm nay rất trống trải, thưa thớt người, phỏng chừng đều chạy về chịu tang.
Nhưng luận chiến chưa ngừng lại, có người đang tranh đấu trên vài đài chiến đấu.
Đặc biệt là nhóm Lý Thiên Mệnh vô tình mang nhiều người đi đến nơi này.
- Quy tắc luận chiến là một bên khiêu chiến, một bên nhận, khiêu chiến thành công thì có thể thay thế thứ hạng, khiêu chiến thất bại sẽ bị cấm tiếp tục khiêu chiến trong vòng năm ngày. Bất cứ đệ tử nào trên Địa Bảng đều có số lần từ chối khiêu chiến cố định, khi đã dùng hết thì phải nhận khiêu chiến trong vòng ba ngày.
Quy tắc khá đơn giản.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Mười hạng đầu Địa Bảng vì liên quan đến phần thưởng nên quy tắc khiêu chiến tỉ mỉ phức tạp hơn, chờ khi nào ca vào mười hạng đầu rồi hãy nghiên cứu kỹ.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực:
- Nghĩa là kéo người trên danh sách xuống ngựa là có thể thay thế người đó phải không?
- Đúng rồi.
Hiểu biết quy tắc xong còn dư thời gian, Lý Thiên Mệnh định rời đi.
Lúc hắn xoay người thì bỗng cảm giác ánh nhìn nóng cháy giận dữ tập trung vào mình.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua.
Thật trùng hợp.
Là Ninh Vô Song!
Lý Thiên Mệnh nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi gan lắm, không núp trong Kỳ Lân cổ tộc mà đến trước mặt ta tìm cái chết!
Ninh Vô Song khoanh tay trước ngực, mắt rực lửa nói:
- Ha ha, không ngờ ngươi có thể bò ra từ trong Nhiên Hồn Hỏa Sơn, tìm được đường sống trong chỗ chết, ta đuổi theo đến đây là chuyên môn tìm ngươi! Ngươi muốn nghênh ngang rời khỏi Kỳ Lân cổ tộc mà không trả giá đắt, còn lâu nhé!
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Ai đưa tự tin cho kẻ thua cuộc độc ác nhà ngươi?
Nếu không phải đang trong Thập Phương Đạo Cung thì khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Vô Song là Lý Thiên Mệnh đã đập chết nàng rồi.
Ninh Vô Song cười khẩy nói:
- Chuyện này phải cảm tạ ngươi, ngươi buộc ta nóng nảy ngược lại đột phá, giờ ta đã thành tựu Địa Thánh cảnh đệ tam trọng, ta có thể lên năm mươi hạng đầu trong danh sách.
- Danh sách?
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn thoáng qua:
- Ninh Vô Song, ta cho ngươi một cơ hội quỳ xuống van xin ta, đi lên!
Ninh Vô Song xì cười hỏi:
- Ý của ngươi là muốn khiêu chiến với ta?
- Đúng vậy!
Bạch Tử Căng nói đúng, rõ ràng hắn chỉ có tu vi Thiên Ý cảnh, muốn tìm một cảnh giới Thánh đồng ý nhận khiêu chiến là rất khó.
Vừa lúc Ninh Vô Song tìm tới.
- Lý Thiên Mệnh, nếu không phải tại Nhất Thế Chú thì đệ nhất Địa Bảng là của ta! Ta chiều ý ngươi, đừng tưởng đánh bại ta một lần là có thể coi thường ta, ngươi sẽ trả giá đắt vì đã khinh địch!
Ninh Vô Song cười khẩy nói, bước lên đài chiến đấu rộng rãi.
- Linh Nhi?
Lâu rồi không cùng nàng kề vai chiến đấu, Lý Thiên Mệnh hơi nhớ.
- Được!
Trước bao ánh nhìn, Khương Phi Linh từ mỹ nhân yếu đuối khoác cánh tay Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên hóa thành đốm sáng nhập vào người hắn.
Ngay sau đó, lực lượng tràn trề.
Đám đông sôi trào.
- Chuyện gì xảy ra?
- Mỹ nhân kia hóa thành đốm sáng nhập vào người của hắn!
- Tình huống gì thế này? Người đó là ai?
- Hình như hắn được đệ tử của Thiên Chi Điện Vương, Lý Khinh Ngữ mang đến, nghe bọn họ nói chuyện thì hắn là ca ca của Lý Khinh Ngữ.
- Hắn muốn khiêu chiến với Ninh Vô Song!
- Thiên Ý cảnh mà khiêu chiến với Ninh Vô Song? Bị nóng đầu muốn tự sát à?
Trận tranh phong này rất kỳ quái, nên nhiều người từ xa kéo đến, đứng xung quanh xì xầm nhỏ to.
Có thiếu nữ hỏi:
- Lý sư muội, người này là ca của sư muội hả?
- Đúng vậy!
- Tên là gì?
- Lý Thiên Mệnh.
- Ồ, Lý sư muội không lo lắng cho hắn sao? Ninh Vô Song đồng ý khiêu chiến, rõ ràng là muốn dạy cho hắn bài học, hắn làm gì chọc vào Ninh Vô Song vậy?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Nhìn liền biết.
Thiếu nữ kia trợn trắng mắt, Lý Khinh Ngữ trả lời thản nhiên khiến nàng hơi khó chịu:
- Được rồi, nhưng ta đề nghị ngươi nên chạy đi tìm trưởng bối càng sớm càng tốt.
Có thanh niên hỏi:
- Khinh Ngữ, tại sao cô nương kia có thể nhập vào người của ca của nàng?
Càng lúc càng nhiều người bị hấp dẫn đến nơi này.
Lý Khinh Ngữ đáp:
- Bởi vì bọn họ là trời sinh một đôi.
- Được rồi, ca của nàng thật có phúc, tẩu tử của nàng rất đẹp, nhưng không có tu vi, hơi kỳ lạ.
Lý Khinh Ngữ trợn trắng mắt:
- Mắc mớ gì tới ngươi.
Người kia cau mày nói:
- Nói năng kỳ cục, đệ tử của Thiên Chi Điện Vương thì có thể lên mặt vậy sao?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Không liên quan sư tôn của ta, ta lên mặt là vì ca của ta đến.
- Ha ha.
Không hợp nhau thì nói nhiều vô ích.
Lý Khinh Ngữ bỗng giật nảy mình, không thấy Tiểu Phong đâu.
- Tiểu Phong!
Dưới chân bỗng nhiên vọng lên giọng của y:
- Tỷ tỷ, ta ở đây.
Lý Khinh Ngữ cúi đầu nhìn, lại vịn trán.
Bởi vì Dạ Lăng Phong không hứng thú với trận giao phong của Lý Thiên Mệnh, y đang nhổ cỏ trên mặt đất.
- . . .
Ngay lúc này.
Trên đài bạo phát chiến đấu.
Lý Thiên Mệnh lười lãng phí thời gian, giao ước với Ninh Vô Song, chỉ có hai Ngự Thú Sư đánh với nhau. Nếu hai người cộng thêm sáu con thú bản mệnh thì quá hỗn loạn, mất thời gian.
Lý Thiên Mệnh không muốn lãng phí một phút nào với người này.
Luận chiến chắc chắn không được giết người, phía sau Thập Phương Trấn Ma Trụ có một tòa Đạo Tháp, có trưởng bối trấn giữ ở bên trong.
Nhưng được phép đánh đối phương bò xuống.
Trước mắt Lý Thiên Mệnh là Ninh Vô Song đột phá một trọng cảnh giới, vẻ mặt lạnh băng, cầm Phong Tuyết Lăng Đao, lại lần nữa thi thố Anh Đào Ảo Mộng Đao thuật, mạnh mẽ xông lên.
Tốc độ, lực lượng của Ninh Vô Song đúng là tiến bộ nhiều.
- Lý Thiên Mệnh, cho ngươi xem ta có còn là ruồi bọ hay không!
Trận chiến hôm đó là nhục nhã suốt đời Ninh Vô Song khó quên.
Giờ phút này nàng ra tay, một đao chém Thập Lăng Trảm.
Táng Hoa Vũ nối tiếp.
Đao pháp của Ninh Vô Song càng nhanh, mạnh hơn, Thánh Nguyên càng đầy đủ.
Nhiều người giật mình khen:
- Nàng đột phá!
- Địa Thánh cảnh đệ tam trọng!
- Chỉ có Nhất Thế Chú mới làm được đến mức này, khủng khiếp thật. Nếu không có Nhất Thế Chú thì nàng chắc chắn xếp vào ba hạng đầu rồi!
Ở trong mắt họ thì Lý Thiên Mệnh chỉ có cảnh giới Thiên Ý đối diện Táng Hoa Vũ của Ninh Vô Song là chết chắc.
Vì tránh cho chết chóc, trưởng bối trên Đạo Tháp đứng lên, chuẩn bị cứu viện.
Ngay lúc này.
Lý Thiên Mệnh bất động như núi vững vàng rút kiếm ra.