Oong!
Thần Tiêu đệ tam kiếm.
Ba Thiên Ý hội tụ, lực lượng của lửa, lôi đình, núi non lăn lộn trên Đông Hoàng Kiếm.
- Thanh kiếm kia!!!
Nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy điểm không tầm thường trên người Lý Thiên Mệnh.
Oong!
Kiếm ý bạo phát!
Không chỉ có kiếm ý, trường thời gian, tường không gian mạnh hơn của Khương Phi Linh, cộng thêm Thiên Chi Dực tăng tốc, Lý Thiên Mệnh hiện tại mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn chớp mắt xuyên thấu sương mù, xuất hiện ở trước mắt Ninh Vô Song.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm và Phong Tuyết Lăng Đao giao phong.
Thoáng chốc Phong Tuyết Lăng Đao bị đánh bay ra ngoài.
Phập!
Một kiếm áp chế, cánh tay của Ninh Vô Song bay ra xa.
Nàng kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh:
- A!!!
Đây mới là đè ép, càng mạnh mẽ nghiền nát hơn lần trước, khiến Ninh Vô Song không có chút sức chống cự.
Bộp!
Lý Thiên Mệnh giơ tay vỗ xuống đầu Ninh Vô Song.
Rôm rốp!
Đầu gối của Ninh Vô Song lại đập xuống đất, lần này xương gãy càng nát vụn, không thể đứng lên được.
Ninh Vô Song quỳ dưới đất, chảy huyết lệ, người thẫn thờ:
- A . . .
Ninh Vô Song định ngước đầu lên thì bị Lý Thiên Mệnh đạp vào trán:
- Này thì lòng dạ rắn rết!
Ninh Vô Song xoay mấy vòng giữa không trung rồi rớt xuống vũng máu, người co giật run rẩy.
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh bước tới trước mắt nàng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghe nói Thánh Cung Mệnh Tuyền của cảnh giới Thánh nằm ở vị trí đan điền ban đầu?
Ninh Vô Song giãy giụa ngước đầu lên:
- Ngươi . . .!
Phập!
Lý Thiên Mệnh đâm kiếm vào đan điền của nàng.
Ninh Vô Song trợn to mắt, tia nhìn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch:
- A!
Thánh Cung Mệnh Tuyền của nàng đã bị phế bỏ.
Thánh Nguyên khuếch tán thành linh khí thiên địa tan biến đi, khổ tu nhiều năm vào giây phút này tan thành mây khói.
Ninh Vô Song, phế.
Ninh Vô Song nằm sấp dưới đất, đau khổ khóc:
- Hu hu . . .
Khương Phi Linh kinh ngạc hỏi:
- Ca ca, cô nương này đã làm chuyện xấu gì?
Khương Phi Linh vốn tưởng Lý Thiên Mệnh chỉ định dạy cho Ninh Vô Song một bài học, nào ngờ hắn thật sự không nương tay.
Lý Thiên Mệnh rút kiếm về, lạnh nhạt nói:
- Ta ở Nhiên Hồn Luyện Ngục suýt bị ả hại chết. Muội còn nhớ Vân Trăn Trăn không? Ả giết Vân Trăn Trăn rồi giá họa cho ta, dẫn đến phụ thân của Vân Trăn Trăn suýt giết ta.
Lý Thiên Mệnh nói nhẹ nhàng nhưng chỉ có hắn mới biết khi đó mạo hiểm cỡ nào.
Khương Phi Linh nói:
- Ác dữ vậy, giết luôn người mình.
Hiển nhiên Khương Phi Linh luôn kiên định đứng về phía lập trường của Lý Thiên Mệnh.
Rất nhiều chuyện đều chứng minh đây là một thế giới tranh phong hung ác, những người không rõ nguyên nhân mà nhiều chuyện khuyên mình rộng lượng thì sớm muộn gì cũng hại chết mình.
May mắn Khương Phi Linh tuyệt đối không phải loại người này.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cho nên, đáng đời ả.
Lý Thiên Mệnh không thèm nhìn Ninh Vô Song run rẩy trong vũng máu, nhảy xuống đài chiến đấu.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, mấy trăm ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hắn.
Nói thật, trận đấu luận chiến của Ngự Thú Sư, thú bản mệnh đánh hỗn chiến ít nhất nửa ngày.
Khi hai người đánh nhau, người ta xúm lại vừa biết Lý Thiên Mệnh là huynh trưởng của Lý Khinh Ngữ. Bọn họ mới mở miệng phán Lý Thiên Mệnh là cảnh giới Thiên Ý mà tự tìm chết thì chiến đấu đột nhiên kết thúc.
Chưa đầy ba giây.
Ninh Vô Song thua đến nỗi không bò dậy nổi, thậm chí bị phế bỏ tại chỗ.
Trong phút chốc, các đệ tử Thập Phương Đạo Cung có mặt, bao gồm một nam một nữ vừa rồi nói chuyện với Lý Khinh Ngữ đều ngây người, kính sợ nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Thiên Ý cảnh hạ gục Địa Thánh cảnh đệ tam trọng?
- Chưa tới ba giây!
- Hắn tên Lý Thiên Mệnh đúng không?
Khi Lý Thiên Mệnh xuống đài, đám đông bỗng tản ra một con đường.
Bọn họ không kìm được tâm tình tê liệt, sinh ra chút sợ hãi vì thủ đoạn của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh biết chuyện hôm nay đồn ra ngoài, Thập Phương Đạo Cung, thậm chí nguyên Thần Đô, rất nhiều người rồi sẽ biết tên của hắn.
Cũng tốt, không cần mỗi lần giới thiệu.
- Đứng lại!
Một nữ nhân váy đỏ xuất hiện trên chiến đài.
Nữ nhân bề ngoài yêu kiều quyến rũ, nhưng giờ phút này nghiêm túc đanh mặt.
Hình như nàng là một trong các trưởng bối giám thị luận chiến, mới rồi là nàng xếp cho Lý Thiên Mệnh và Ninh Vô Song đấu với nhau.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có chuyện gì không Thiên Sư?
Đây là một vị Thiên Sư cảnh giới Thánh, địa vị ngang ngửa với Bạch Tử Căng.
Nữ nhân váy đỏ chất vấn:
- Ngươi dám tâm ngoan thủ lạt như thế, không oán không thù vậy mà phế người tại chỗ này! Ngươi là đệ tử của điện nào?
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên nói:
- Thiên Sư, luận chiến không quy định không được phế người, chỉ bảo không thể giết người.
Mọi người thấy Lý Thiên Mệnh dùng giọng điệu không tiện không kiêu nói chuyện với nữ nhân váy đỏ thì da đầu tê dại.
Gan gì mà to thế?
Nữ nhân váy đỏ lạnh lùng nói:
- Càn rỡ, ngươi theo ta đi gặp Kỳ Lân cổ tộc!
Ninh Vô Song tuy thuộc tộc tội nhân nhưng dù gì có chút tiếng tăm, có nàng giám thị vậy mà Ninh Vô Song bỗng bị phế, nàng khó mà ăn nói với Kỳ Lân cổ tộc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thế thì không cần, Thiên Sư, ta mới ở cùng họ trong Nhiên Hồn Luyện Ngục hai tháng. Nếu Thiên Sư không tin có thể đi hỏi Vị Lai Điện Vương, hôm nay ba vị Điện Vương mang ta về.
Lý Thiên Mệnh là người trực tiếp rõ ràng, có chỗ dựa thì lấy ra dùng, tuyệt đối không cất giấu.
Với thân phận của hắn, sớm muộn gì sẽ bị người trong Thập Phương Đạo Cung biết hết, hắn một lần vạch ra hết, lười lôi nhóm Điện Vương ra khoe mẽ nhiều lần.
Nữ nhân váy đỏ rất muốn cười:
- Ngươi lấy Vị Lai Điện Vương ra làm núi dựa?
Đột nhiên một giọng nói già nua mà thô ráp phát ra từ Đạo Tháp:
- Tô Hồng Âm, trở về.
Nữ nhân váy đỏ ngây ra, ánh mắt khó tin nhìn Lý Thiên Mệnh.
Nàng bị gọi về, rõ ràng là vì vị kia muốn nàng đừng kiếm chuyện với Lý Thiên Mệnh.
Nữ nhân váy đỏ lườm Lý Thiên Mệnh một cái, xoay người về Đạo Tháp.
Đám người ở bên dưới buồn bực, bọn họ còn tưởng Lý Thiên Mệnh sẽ bị phạt nặng, kết quả hắn không bị gì cả.
- Hắn rốt cuộc có thân phận gì?
- Hình như có quan hệ với Kỳ Lân cổ tộc?
- Kêu người đi điều tra.
- Tô Thiên Sư cũng không làm gì được hắn, cộng thêm hắn là ca ca của Lý Khinh Ngữ, vậy chắc là hậu nhân của vị kỳ nhân Lý Thần Tiêu, tổ tiên của Đạo Cung.
- Lý Khinh Ngữ là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cho nên địa vị rất cao, người này là mấy Kiếp Luân?
Khắp nơi rộ lên thảo luận về hắn.
Mọi người đều trông thấy trên Thập Phương Trấn Ma Trụ, cái tên thứ một trăm tám mươi nhanh chóng đổi mới.
Đó là: Lý Thiên Mệnh.
Còn về Ninh Vô Song, theo quy tắc vốn nên bị rớt một hạng, nhưng tên của nàng bị xóa bỏ, về sau không được tham gia luận chiến nữa.
Tất cả đều do Lý Thiên Mệnh gây ra.
Đám người trẻ tuổi Thần Đô vây xem cau mày, có người tò mò, có người ác ý nghiền ngẫm.
- Khinh Ngữ, Tiểu Phong, về nhà.
- Vâng!
Lý Khinh Ngữ đã biết trước ca của nàng rất mạnh.
Bọn họ cùng nhau rời khỏi Thập Phương Trấn Ma đạo tràng trước bao ánh nhìn.
Bỗng nhiên!
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy một người quen thuộc.
Y đứng trong góc, ánh mắt mờ mịt nhìn Lý Thiên Mệnh.
Y là Quân Niệm Thương.
Lý Thiên Mệnh từ xa nhìn, có thể thấy rõ ánh mắt của Quân Niệm Thương hơi thê lương.
Lần này Lý Thiên Mệnh đánh bại Địa Thánh cảnh đệ tam trọng mà không dùng Nhiên Hồn Thư.
Chênh lệch giữa hai người càng kéo càng lớn.
Quân Niệm Thương còn có thể báo thù được không?
Quân Niệm Thương phải dựa vào vách tường mới đứng vững được.
Thiếu niên tóc trắng trong mắt y hừng hực vươn lên như vầng mặt trời, y muốn ngăn cản cũng không được.
Quân Niệm Thương vốn cho rằng Lý Thiên Mệnh sẽ chết trong Kỳ Lân cổ tộc.
Nhưng tất cả đều nói lên:
Kỳ Lân cổ tộc chẳng những không thể giết chết hắn, càng làm cho hắn đạt được gặp gỡ, lại lần nữa bay lên trời.
Bây giờ hắn xếp hạng một trăm tám mươi trên Thập Phương Thiên Địa bảng.
Quân Niệm Thương nghĩ rằng:
Ngày thứ một trăm kết thúc luận chiến, tên của hắn sẽ khắc ở vị trí nào?