Lý Thiên Mệnh ngồi trên ghế đá trong chòi mát, hơi dựa vào bàn, nửa cười nửa không hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi thật sự nhớ ta sao?
Từ lần đầu gặp mặt Lý Thiên Mệnh đã nhìn ra tiểu bối ưu tú nhất Tham Lang Cổ tộc này có ý đồ với Lý Khinh Ngữ.
Ngụy Vô Thượng cười gượng:
- Thiên Mệnh huynh thật biết nói đùa.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có chuyện gì không?
Ngụy Vô Thượng mỉm cười nói:
- Ha ha, lần trước đã nói rồi, Thiên Mệnh huynh mới đến, Ngụy mỗ muốn tận tình chủ nhà đón gió tẩy trần cho huynh. Mấy ngày nữa vừa lúc là sinh thần của Ngụy mỗ nên muốn mời Thiên Mệnh huynh và Lý sư muội cùng tham gia tiệc sinh thần của ta. Đến lúc đó người dự tiệc đều là nhân vật thiên tài có thân phận cao nhất Thần Đô, ít nhất hai mươi hạng đầu Địa Bảng hầu như đều tham dự. Thừa dịp đó Thiên Mệnh huynh quen biết thêm người cùng chung chí hướng, vừa cho các bằng hữu trong Thần Đô lĩnh hội phong thái thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Làm vậy không ổn lắm, bây giờ còn chưa qua quốc tang, Ngụy huynh tổ chức tiệc tùng không sợ bị trưởng bối trách cứ?
Lý Thiên Mệnh đã gặp nhiều người, nhìn một cái là biết ngay đối phương là bằng hữu hay kẻ địch.
Ngụy Vô Thượng đại biểu Cổ thị tộc, đại biểu Tây Phương Điện, không cùng con đường với căn nguyên Thập Phương Đạo Cung.
Lý Thiên Mệnh bây giờ là tiểu bối Thập Phương Đạo Cung trăm phần trăm.
Ngụy Vô Thượng cười nói:
- Thiên Mệnh huynh suy xét khá chu đáo, quốc tang một tháng, sinh thần của Ngụy mỗ vào tháng sau, đến lúc đó quốc tang đã qua. Mặt khác, cái gọi là tiệc sinh thần chẳng qua là các bằng hữu tụ hội, ngâm thơ đối câu, vui vẻ trò chuyện cuộc đời, tuyệt đối không xa hoa lãng phí, Thiên Mệnh huynh trách lầm.
- À, vậy để ta hỏi thử.
Lý Thiên Mệnh nhìn Lý Khinh Ngữ ra khỏi phòng trước, lên tiếng:
- Ngụy Vô Thượng huynh đệ mở tiệc sinh thần, muội có đi không?
Lý Khinh Ngữ thấy người này thì quay ngoắt vào phòng:
- Không đi.
Ngụy Vô Thượng hơi lúng túng, nhưng đáy mắt lóe tia hung tợn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngại quá, Ngụy huynh, tính cách của xá muội hướng nội, không giỏi ăn nói, càng sợ chỗ ồn ào, nên có lẽ chúng ta không đi được, làm Ngụy huynh mất hứng rồi.
Ngụy Vô Thượng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Lý sư muội rụt rè thì Thiên Mệnh huynh càng nên mang sư muội đi kiến thức trường hợp rộng rãi, dù sao Đông Hoàng Cảnh chỉ là đáy giếng khi so với Thần Đô. Hai vị đã đến thiên địa thượng đẳng, nên nhanh chóng hòa nhập vào thì hơn.
Câu nói này ẩn giấu mỉa mai, nên Ngụy Vô Thượng nói xong, mấy con cháu thị tộc bên cạnh gã cười khúc khích.
Lý Thiên Mệnh yên lặng nhìn đám con cháu thị tộc của Thần Đô, cảm giác ưu việt càn rỡ của họ mãnh liệt hơn đệ tử Thánh Thiên Phủ:
- Thiên địa thượng đẳng?
Hiển nhiên đây là con cháu quyền quý của thủ phủ một nước, kiêu hãnh bẩm sinh. Đừng nhìn bọn họ đến mời Lý Thiên Mệnh, thật ra bên trong chất chứa sự miệt thị với dế nhũi.
Ngụy Vô Thượng mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Thiên địa thượng đẳng, Thần Đô vô thượng!
Lý Thiên Mệnh kêu lên:
- Huỳnh Hỏa, qua đây!
Huỳnh Hỏa đang bơi ngửa trong hồ nước nhảy lên, vừa lắc lông gà vừa hỏi:
- Làm gì?
Lý Thiên Mệnh chỉ vào Huỳnh Hỏa:
- Ngụy Vô Thượng, ngươi nhìn thấy không? Đây là một con gà.
Ngụy Vô Thượng nghi hoặc hỏi:
- Rồi sao? Thiên Mệnh huynh muốn nói cái gì?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta rất khó hiểu, muốn hỏi ngươi là đang quốc tang, ngươi từ xa lặn lội đến chúc Tết cho gà nhà ta làm gì?
Ngụy Vô Thượng ngây ra.
Có câu nói bỏ lửng gọi là chồn chúc Tết gà, không có ý tốt.
Câu nói này của Lý Thiên Mệnh có hai điểm trào phúng.
Điểm thứ nhất, trực tiếp vạch trần cái gọi là mời đi tiệc sinh thần của Ngụy Vô Thượng, chắc chắn không có ý tốt, thậm chí lòng muông dạ thú. Ai biết gã định giở trò gì?
Điểm thứ hai, châm chọc Ngụy Vô Thượng là chồn.
Mọi người đều biết, chồn không phải là sói, đối với Tham Lang Cổ tộc thì hình dung bọn họ là chồn chẳng khác nào vũ nhục.
Mấu chốt là Lý Thiên Mệnh không nói một chữ thô tục nào, mặt mang nụ cười, không có chỗ nào để công kích.
Ánh mắt Ngụy Vô Thượng lạnh xuống:
- Ngươi . . .!
- Ngụy huynh, hiện tại chúc tết quá sớm. Ngươi nên đi về soi gương, đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thành thật một chút.
Lý Thiên Mệnh đứng lên, chỉ hướng cửa, ý của hắn rất rõ ràng, xéo đi.
Đùa!
Dù là tiểu bối ghê gớm nhất thượng cổ hoàng tộc đứng ở đây nếu muốn bắt buộc theo đuổi Lý Khinh Ngữ thì cũng phải cút xéo!
Ngụy Vô Thượng mới châm chọc là ếch ngồi đáy giếng, ngược lại bị Lý Thiên Mệnh hình dung thành cóc, điều này đối với người tung hoành chốn trăng hoa Thần Đô như gã thật là nhục nhã to lớn.
Mấy người đứng cạnh gã đều thay đổi sắc mặt.
Ngụy Vô Thượng quê quá hóa giận:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi nghĩ quá nhiều! Ta có lòng tốt kết bằng hữu với ngươi nhưng ngươi lại chanh chua châm chọc, tưởng rằng có người trong Đạo Cung bảo hộ thì ngươi lên trời rồi sao?
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Ngươi nói đúng, đúng là ta lên trời. Ngoài ra, Ngụy Vô Thượng, ngươi nghe cho kỹ, ta không ham trò hư tình giả ý của ngươi, rất nhàm chán. Ngươi có ý tưởng gì thì huỵch toẹt ra đi, đừng quanh co lòng vòng làm gì. Đường khác nhau thì không chung lối, đừng vì mặt mũi mà cố làm ra vẻ. Tất cả những gì ta đang nói tóm gọn lại một chữ là: Xéo!
Tiệc sinh thần?
Nếu Lý Thiên Mệnh quẫy đuôi đi tham dự, mặc cho bọn họ bài bố thì hắn mới là đồ ngốc.
Mệt Ngụy Vô Thượng còn tưởng đâu mặt mũi của mình to lắm, gã tự mình đến mời, đinh ninh Lý Thiên Mệnh dù gì cũng phải nể mặt gã, thuận tiện dẫn Lý Khinh Ngữ theo cùng.
Ngụy Vô Thượng không ngờ Lý Thiên Mệnh chẳng những không nể mặt mà còn đạp nát nó thành phân chó.
Bọn họ đều là con cháu Thần Đô, từ nhỏ đến lớn rất xem trọng thể diện, thích kết bạn xã giao, tính kế nhau, tiếc rằng Lý Thiên Mệnh không ham trò này.
Một chữ xéo hoàn toàn xé rách quan hệ.
Lý Thiên Mệnh không cho rằng hôm nay hắn nể mặt Ngụy Vô Thượng thì khi đến lúc giương cung bạt kiếm gã sẽ nương tay.
Huỳnh Hỏa đã nhìn ra điều gì, há mỏ châm biếm:
- Ôi cái con cún này mơ cua muội muội Khinh Ngữ của ta à? Trong óc của ngươi chứa phân chó sao?
Đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh Ngụy Vô Thượng đều khùng lên, hoàn toàn xé rách mặt:
- Muốn chết!
- Dạy cho hắn bài học!
- Không hành chết tiện nhân này thì hôm nay ta . . .!
Trông đám người này rất tức giận, nhưng người bị mất mặt không phải bọn họ, nói thì dễ nghe, sự thật là không ai dám hành động.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhào vô coi! Không dám lên thì biến ngay, ngồi xổm trong Thập Phương Thiên Địa bảng chờ đi, ta đã nhớ tên của các ngươi, chờ qua một thời gian ta rảnh rỗi sẽ đánh từng đứa, đánh tới khi nào các ngươi gặp Khinh Ngữ liền vòng qua đường khác mới thôi.
Ngụy Vô Thượng xem như một nhân vật, lúc này không giận ngược lại cười:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi cho rằng Thần Đô đơn giản như ngươi nghĩ sao? Ta cứ tưởng ngươi là kẻ thông minh, thì ra chỉ là kẻ tự đại làm bậy, làm việc không có suy nghĩ. Đánh giá cao ngươi rồi, ha ha.
Ngụy Vô Thượng nói xong xoay người đi.
Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt nói:
- Ngươi bực tức thì cứ nói thẳng, ta phỏng chừng ngươi định trong tiệc sinh thần sẽ hành huynh muội chúng ta thật thảm, thiết kế nhiều cạm bẫy, còn sướng thầm trong bụng chứ gì? Đáng tiếc, lão tử không đần giống như ngươi, không rảnh diễn kịch với ngươi.
Câu này chọt trúng nỗi đau trong lòng của Ngụy Vô Thượng.
Nói thật, đúng là Ngụy Vô Thượng vì hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao cho vào ngày sinh thần, một đám người vắt óc nghĩ suốt mười ngày mới thiết lập mấy cái bẫy, bao gồm chuốc thuốc cho hai huynh muội, vây xem bọn họ loạn luân.
Chiêu một kích trí mệnh này có thể khiến hai huynh muội suốt đời không ngẩng đầu lên được, tương đương với bị hủy.
Ngụy Vô Thượng không thể ngờ chưa bắt đầu đã té ngã tại chỗ, bị Lý Thiên Mệnh nhìn thấu, toàn thân lúng túng.
Về chuyện này, Lý Thiên Mệnh chỉ muốn cho Ngụy Vô Thượng hai chữ: Đồ đần.