Khi nhóm Ngụy Vô Thượng xoay người lại, Chu Viên Viên đứng ở cửa và đám đệ tử Đạo Cung ở ngoài cửa hóng chuyện giật mình trông thấy đám người Ngụy Vô Thượng sắc mặt âm trầm, khuôn mặt vặn vẹo, tức xì khói.
Mọi người biết Ngụy Vô Thượng bị nhục mặt, cho nên không dám lên tiếng, vội vàng nhường đường.
Bỗng nhiên!
Ngụy Vô Thượng ngước đầu lên, nhìn thấy Chu Viên Viên, gã nhớ lần đầu tiên gặp mặt thì tên mập này nói cười với Lý Thiên Mệnh.
Ngụy Vô Thượng bỗng nở nụ cười, âm u nói:
- Mập, tiệc sinh thần của ta mời ngươi đi, nếu ngươi không đến thì chắc chắn tàn đời.
Tên mập sắc mặt trắng bệch:
- Ta . . .
Giọng của Lý Thiên Mệnh bay tới:
- Kệ hắn, có ta bảo kê cho ngươi, không muốn đi thì đừng đi, hắn có thể làm gì được ngươi?
Chu Viên Viên thở phào một hơi, cầu xin:
- Ngụy Vô Thượng, chắc ngươi sẽ không giận chó đánh mèo ta chứ? Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, tha cho ta đi.
Ngụy Vô Thượng trầm giọng hỏi:
- Ngươi đi hay không?
Chu Viên Viên lắc đầu, gã biết Ngụy Vô Thượng chỉ muốn trút giận lên người mình, thuận tiện ra oai phủ đầu Lý Thiên Mệnh.
Ngụy Vô Thượng bỗng nhiên nhe răng cười nói:
- Mập, thứ hạng của ngươi trên Địa Bảng là hai trăm năm mươi, tháng này ngươi đã dùng hết số lần từ chối khiêu chiến, chỉ cần có người khiêu chiến là ngươi phải nghênh chiến đúng không?
Sắc mặt Chu Viên Viên không chút máu:
- Ta . . .
Ngụy Vô Thượng hung hăng trừng Chu Viên Viên một cái:
- Chờ chiến thư đi, ba ngày sau, ta có nhiều huynh đệ, cho ngươi hưởng thụ thú vui trần gian!
Một đám người nghênh ngang rời đi.
Ai đều biết Chu Viên Viên vì thân với Lý Thiên Mệnh nên bị vạ lây.
Lý Thiên Mệnh đến từ tông môn cảnh vực, xuất thân không thể so sánh với những con cháu họ tộc Thần Đô, càng không có núi dựa.
Chờ bọn họ đi hết, Chu Viên Viên nhũn người, bần thần.
Lý Thiên Mệnh bước tới nói:
- Mập, xin lỗi, lỡ liên lụy ngươi.
Chu Viên Viên vỗ ngực, nói:
- Không . . . không sao, nếu luận chiến ta có thể trực tiếp nhận thua, không có việc gì.
- Ngươi rất sợ?
Chu Viên Viên cười gượng nói:
- Bọn họ cao cao tại thượng, ra tay hơi ác, chúng ta không có quyền thế, không đấu lại những người này. Bọn họ có nhiều trưởng bối đều ở trong Đạo Cung.
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Đã hiểu, nhưng ngươi hãy yên tâm, nếu là ta liên lụy đến ngươi thì ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Chu Viên Viên sờ đầu, cười nói:
- Nghe hơi kỳ kỳ, giống như bị ngươi sàm sỡ vậy.
- Ha ha.
Lý Thiên Mệnh vỗ vai gã:
- Ngươi tưởng tượng hơi nhiều, dù ta có ‘vận động’ với heo cũng sẽ không vừa mắt ngươi.
- . . . siêu!
Lý Thiên Mệnh kéo Chu Viên Viên lên.
Chu Viên Viên hỏi:
- Thiên Mệnh, thật ra quan hệ của ngươi và Ngụy Vô Thượng có thể dịu lại. Dù ngươi không đi thì chừa chút mặt mũi cho hắn, hắn sẽ không làm gì, cần chi khiến quan hệ căng thẳng như vậy?
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Nể tình? Không cần phức tạp, ý chí của ta là dùng kiếm chém chết hết kẻ chặn đường. Người cứ khăng khăng muốn chết thì không cần nể tình.
Đây là giây phút Lý Thiên Mệnh lộ ra hung thần nhất trong ấn tượng của Chu Viên Viên từ lúc quen hắn tới nay.
Giây phút đó, ý chí của Lý Thiên Mệnh thậm chí đâm bị thương Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên không biết rằng Lý Thiên Mệnh lăng trì Lâm Tiêu Đình vạn mảnh, rồi liên tục giết Vũ Văn Thần Đô và Nguyệt Linh Lang, trải qua rèn luyện sống chết cuộc chiến tông môn, về mặt ý chí đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
Tất cả chúng hóa thành tài phú quý giá nhất của hắn.
Tên mập tán thán:
- Ta đã nhìn ra, ngươi là một người sói.
- Là sao?
- Đối với kẻ ác thì mình phải ác hơn.
- Mợ!
Bên cạnh, Lý Khinh Ngữ nghe xong đối thoại của hai người.
Nàng biết tại sao hôm nay Lý Thiên Mệnh táo bạo như vậy.
Ngày thứ hai sau khi mới vào Đạo Cung Lý Thiên Mệnh liền hỏi Lý Khinh Ngữ về chuyện Ngụy Vô Thượng, nghe nói người này suốt ngày quấy rầy nàng thì đã rất cáu.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh gạch bỏ ba chữ Ngụy Vô Thượng trong Thập Phương Thiên Địa bảng trong lòng hắn.
- Mập.
- Gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nếu chiến thư thật sự gửi tới, khi bọn họ khiêu chiến ngươi thì nhớ kêu ta cùng đi.
- Vớ vẩn, còn lâu ta mới dám đi một mình.
Buổi chiều hôm đó.
Viện số một Vị Nhất Lâu, trong phòng tu luyện nằm ngay chính giữa.
Lý Thiên Mệnh đóng kín tất cả cửa sổ, trong phòng tu luyện tối đen. Khi hắn quay đầu lại, Khương Phi Linh đang ngồi cạnh bàn học đọc sách.
Khương Phi Linh một tay chống cằm, cặp chân thon dài trắng nõn non mềm đung đưa dưới bàn, nghịch ngợm mà đáng yêu.
Khương Phi Linh bĩu môi, bất mãn nhìn hắn:
- Làm gì thế, người ta đang xem đến đoạn hay, nam chính ở rể vừa bị thê tử và hòa nhạc phụ nhạc mẫu nhục nhã, chợt phát hiện gia gia mất tích nhiều năm của mình là giàu nhất nước!
Lý Thiên Mệnh ghét bỏ nói:
- Linh Nhi, muội đã sa đọa, không học tập bách khoa toàn thư mà đi xem loại tạp văn này!
Khương Phi Linh trợn to mắt long lanh nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Thả lỏng chút thôi mà, ca ca đóng cửa khép cửa sổ làm chi?
Nàng tựa như bé thỏ yếu ớt, vừa căng thẳng vừa có chút xíu . . . mong đợi?
Lý Thiên Mệnh cười gian:
- He he.
Khương Phi Linh kêu lên:
- Ca ca đừng làm bậy nhé, ta sẽ kêu người đó!
- Nghĩ gì thế, không thuần khiết!
Lý Thiên Mệnh lấy ra một quyển sách ném lên bàn:
- Ta muốn cùng muội đêm xem kịch bản, à không, xem Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển này.
- Oa, đây là truyền thừa của Thần Văn Sư Nhiên Hồn tộc mà lần trước ca ca nói hả?
Khương Phi Linh là cô nương thích đọc sách, hễ trông thấy sách là không cần biết có thể xem hiểu hay không, lo cất chứa đã.
Trên ngón tay Khương Phi Linh đeo hai nhẫn tu di, một cái chứa quần áo, son phấn, trang sức, một cái chứa đầy sách.
- Đúng rồi, xem kỹ nhé.
Hiện tại Lý Thiên Mệnh bị kẹt ở Thiên Ý cảnh đệ cửu trọng, tiếp theo sẽ là công trình lớn, trong một chốc không đột phá được, nên hắn muốn nghiên cứu đạo Thần Văn Sư, dù sao đã hướng tới nó từ lâu.
Hai người ngồi trên ghế, đầu tựa vào nhau, mái tóc dài của nàng rũ xuống mặt Lý Thiên Mệnh, hơi ngứa. Hắn nghiêng đầu, nàng đang nghiêm túc xem sách trên bàn, lọn tóc vén sau tai, khuôn mặt trắng nõn tỏa ánh huỳnh quang nhu hòa trong bóng tối. Trong tối, đôi mắt to sáng ngời của nàng chớp chớp tràn đầy linh khí, dường như qua đôi mắt đó có thể thấy linh hồn trong suốt của nàng.
Khương Phi Linh liếc mắt qua, phát hiện Lý Thiên Mệnh mê mẩn nhìn nửa bên mặt của mình:
- Nhìn gì vậy? Mở sách ra đi chứ.
Tim Khương Phi Linh đập nhanh, vì ánh mắt Lý Thiên Mệnh nhìn nàng là tình yêu đánh thẳng vào tâm linh, không cuồng nhiệt, không chiếm hữu nhưng sâu thẳm như biển.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhìn đẹp.
Khương Phi Linh hơi cúi đầu:
- Ừ, biết rồi, xem sách đi.
Lý Thiên Mệnh nhẹ tựa đầu vào vai Khương Phi Linh, ngước đầu lên nhìn mặt nàng:
- Mùi tóc của muội rất dễ chịu, sau này cùng nhau đọc sách được không?
Khương Phi Linh nhoẻn miệng cười hỏi:
- Được, nhưng có thể đừng đọc sách trong tối không?
Lý Thiên Mệnh vươn tay giở bìa sách Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển ra:
- Quyển sách này phải đọc trong bóng tối, muội không tin thì nhìn đi.
Trong phòng tu luyện tối tăm đột nhiên sáng lấp lánh, chiếu rọi đủ màu, khiến thế giới bóng tối trở thành bầu trời sặc sỡ.
Khương Phi Linh cúi đầu nhìn, thì ra là hoa văn thiên văn trên sách phát sáng.
Ánh sáng phản chiếu lên bức tường trắng, khiến phòng tu luyện trắng tinh dày đặc hoa văn thiên văn, hai người như ở trong trời sao, bầu trời giăng sao đủ màu.
Những ngôi sao không ngừng di chuyển kéo vệt huỳnh quang, hình thành những sợi thiên văn rực rỡ.
Khương Phi Linh kinh thán:
- Đẹp quá.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ừ, mỗi trang đều là một mảnh trời sao, mỗi tờ đều có chú giải của vô số tiền bối, muội có xem mấy những chữ kia không?
- Có thấy.
Trừ huỳnh quang ngôi sao ra còn có nhiều chữ trắng trải rộng trên bức tường màu trắng.
Chỉ riêng ghi chép trong một trang đã có mười cách viết thiên văn thư, có hướng dẫn và chú giải của vô số tiền bối.