Thứ đầu tiên là thánh thú binh có thánh thiên văn, Không Linh Thư, dùng để chế tác.
Đây là thiên văn thư trắng, chất liệu chia chín cấp bậc, là căn bản vẽ thiên văn thư.
Cái thứ hai là mực thần văn cấp bậc thánh thú binh.
Bút thiên văn là một loại thánh thú binh đặc biệt, trừ linh tai, linh khoáng, máu của Thánh Ma Thú ra còn thêm lông của một loại Thánh Ma Thú tạo thành hình dạng bút lông, dùng để viết.
Món thứ ba là mực thần văn cấp bậc thánh linh khoáng.
Mực thần văn sinh ra từ thiên địa, là một loại thánh linh khoáng đặc biệt, chia phẩm chất.
Có bút mực giấy thì Thần Văn Sư mới vẽ thiên văn thư được, dẫn lực lượng huyền ảo thiên địa vào quyển Không Linh Thư.
Cầm thiên văn thư, khi thi thố ra, bộc phát ra uy lực vô cùng thì sẽ là át chủ bài cực hạn.
Trong Thần Đô.
Thần Văn Sư là quần thể siêu giàu, nhiều quyền quý vì sở hữu một quyển thiên văn thư che chở hậu bối mà không tiếc dùng nhiều tiền.
Thần Văn Sư đỉnh cao chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Giao chiến với Thần Văn Sư là điều khiến bất cứ Ngự Thú Sư nào đau đầu nhất, bởi vì căn bản không thể xác định trong nhẫn tu di của Thần Văn Sư chuẩn bị bao nhiêu át chủ bài.
Lần này Lý Thiên Mệnh mua bút thần văn và mực thần văn nhất tinh, còn có mười quyển Không Linh Thư.
Tức là mười quyển Không Linh Thư mà thành công một quyển là không sợ bị lỗ.
Thấy Bạch Tử Căng đau lòng thắt ruột là Lý Thiên Mệnh biết thiên văn thư đỉnh cấp đắt còn hơn Thần Nguyên.
Bạch Tử Căng nói:
- Những tiền vật của ngươi quá tạp, đều là mang từ Đông Hoàng Cảnh phải không? Tiền thông dụng lưu thông ở Thần Đô là một loại thánh tinh ẩn chứa nhiều loại lực lượng nguyên tố, sản lượng phong phú. Mạch khoáng thánh tinh của Thần Quốc là tài nguyên tu luyện quan trọng nhất. Về sau nếu ngươi có thể kiếm tiền thì sẽ phải lấy thánh tinh từ người khác, tiện lưu thông hơn. Cộng thêm linh khí thiên địa trong thánh tinh là dễ hấp thu nhất, là mấu chốt tu hành của cảnh giới Thánh.
- Hiểu rồi, cảm tạ Bạch tỷ tỷ.
Bạch Tử Căng nói:
- Không cần cảm ơn, sau khi lãng phí mớ này rồi lần sau đừng tới tìm ta xin nữa là được. Mấy cái thứ này đắt chết, đều là vật phẩm xa xỉ, chứ không thì ta đã chẳng lãng phí thời gian ở đây buôn bán.
Lý Thiên Mệnh cũng nhìn ra đúng là đắt thật, nhưng nếu đổi Không Linh Thư thành thiên văn thư thì lời to.
Bây giờ hắn hai bàn tay trắng, một cọng lông cũng không mua nổi, lỡ như Linh Nhi vừa mắt món trang sức quý báu gì mà mình không mua nổi thì rất mất mặt.
- Nam nhân vẫn phải nên kiếm tiền!
. . .
Phòng tu luyện, dưới trời sao.
Trên bàn học đặt một quyển Không Linh Thư.
Tay Lý Thiên Mệnh cầm bút thần văn, không chấm mực thần văn mà chỉ vẽ không mực trên Không Linh Thư.
Khương Phi Linh nằm sấp trên bàn học, xoe tròn mắt long lanh tò mò hỏi:
- Ca ca, tại sao chọn học Bích Sơn Thư trước?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Bích Sơn Thư có thể nháy mắt dẫn ra Bích Sơn Giới, tương đương với được một ngọn núi bảo vệ mình, tuy là thiên văn thư nhất tinh nhưng cũng quá đủ bảo hộ người thi thố, chặn được mấy đợt công kích của Địa Thánh cảnh ba trọng đầu. Thiên văn thư loại bảo hộ này bán chạy nhất, không lo không bán được.
Hiệu quả của Bích Sơn Thư mạnh hơn Thiên Linh Chi Luyến lúc trước nhiều.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca muốn bán nó hay muốn bảo hộ ta?
Nhỏ máu vào thiên văn thư là có thể dẫn động sử dụng, Nhiên Hồn Thư thuộc về tình huống đặc biệt, cần Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cùng nhỏ máu, nhưng Khương Phi Linh có thể sử dụng Bích Sơn Thư.
Lý Thiên Mệnh vô tình đáp:
- Đương nhiên là bán lấy tiền.
Khương Phi Linh nhoẻn miệng cười, chớp chớp mắt.
Thật ra nàng biết Lý Thiên Mệnh không do dự chọn Bích Sơn Thư là vì bảo hộ nàng. Thậm chí đây là lý do hắn vội vã muốn trở thành Thần Văn Sư.
- Thiên văn thật là ảo diệu, tựa như tinh linh nâng cả thế giới, mỗi lần nâng lên là sẽ dẫn động huyền ảo và lực lượng trong thiên địa, vừa tuyệt vời vừa xinh đẹp. Đôi khi ta cảm giác chúng nó nhảy múa trên đầu ngón tay mình.
Dưới đêm sao, Khương Phi Linh đứng ở đối diện Lý Thiên Mệnh, dựa vào bàn học, thân thể mềm mại hơi nghiêng tới trước, tập trung tinh thần nhìn hắn múa bút luyện tập.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu liếc nàng một cái, khóe môi cong lên:
- Linh Nhi, kết giới thiên văn của muội cũng không kém nhỉ.
Mặt Khương Phi Linh ửng đỏ:
- Không được nói nhảm!
- Là muội cố ý cho ta xem.
- Không phải!
- Phải!
- Hừ!
- Ha ha ha!
- Ca ca suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này thì có thể chuyên tâm được không?
- Được chứ, sự tồn tại của muội luôn nhắc nhở ta phải kiếm tiền.
- . . .
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt bên ngoài ầm ĩ tiếng ếch kêu, đêm đã khuya.
Khương Phi Linh dụi mắt nói:
- Buồn ngủ quá.
Đã qua một ngày.
- Ta ôm muội ngủ.
- Ừ.
- Không được nhúc nhích lung tung.
- Ừ.
Mới vào phòng ngủ.
Khương Phi Linh bỗng nhảy cẫng lên:
- A?
Lý Thiên Mệnh ngây thơ vô số tội hỏi:
- Sao thế?
Khương Phi Linh cười ranh mãnh, bỗng giơ ngón giữa tay phải gần sát mắt hắn.
Lý Thiên Mệnh nhắm mắt lại:
- Linh Nhi, muội ám chỉ quá rõ rệt, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, ta . . . ta . . . ta . . . tới đây đi!
Khương Phi Linh kỳ lạ nhìn hắn:
- Ca ca đang nói gì vậy?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không cần khách khí với ca ca!
Khương Phi Linh dỗi nói:
- Nói bậy bạ gì đó, mau nhìn ngón giữa của ta!
- . . . ôi mợ!
Lý Thiên Mệnh mở mắt ra xem, móng tay ngón giữa của Khương Phi Linh lấp lánh huỳnh quang, phong ấn phức tạp giống thiên văn trong móng tay dần dần tan rã.
Khoảnh khắc đó.
Da thịt toàn thân Khương Phi Linh bao phủ trong ánh sáng trắng lấp lánh, thậm chí bàn chân bay lên mặt đất, lơ lửng giữa không trung, thật sự thành nữ thần.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh cũng sản sinh rung động trong tim, thậm chí là kính sợ và hướng tới với thần linh.
Đây là một loại ảo giác sao?
Khương Phi Linh được bao phủ trong huỳnh quang hé mở môi anh đào, thốt ra hai chữ:
- Thiên Nhất.
- Cái gì?
Khương Phi Linh khẽ nói:
- Năng lực của ngón tay này gọi là Thiên Nhất.
- Có ý nghĩa gì?
- Ý nghĩa là người trời hợp nhất.
Nói xong, ánh sáng trên người Khương Phi Linh dần tắt.
Trong bóng tối, chỉ có ngón giữa tỏa sáng là bắt mắt, gần như chọt vào lỗ mũi của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- . . . Linh Nhi, có thể dời đi một chút không? Ta có cảm giác bị đùa giỡn.
- Mau lại đây!
Vẻ mặt Khương Phi Linh hớn hở kéo Lý Thiên Mệnh lên, chạy lại bàn học, ấn hắn ngồi xuống ghế, mở một quyển Không Linh Thư ra, nhét bút thần văn vào tay hắn.
Khương Phi Linh sốt ruột hỏi:
- Ca ca, ta nên nghiền nát mực thần văn này như thế nào? Không có nghiên mực.
Người thường viết chữ cần bút mực giấy nghiên, nhưng trên bàn chỉ có bút mực giấy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cầm mực thần văn rồi đập vào đầu là được.
- Biết rồi!
Không ngờ nha đầu ngốc này thật sự định đập vào đầu, Lý Thiên Mệnh vội giật lại, lườm nàng một cái:
- Ngốc hay sao, vốn đã khờ sẵn rồi.
Lý Thiên Mệnh nói xong dùng Thú Nguyên hòa tan một phần nhỏ mực thần văn thành thể lỏng, cầm bút thần văn chấm mực.
- Linh Nhi, mực nước và Không Linh Thư đều rất quý, muội muốn làm gì?
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca vẽ Bích Sơn Thư đi, vẽ theo ca ca học hôm nay, ngẫm lại phê bình chú giải của tiền bối, hội tụ Thú Nguyên vào bút, dẫn động bút thần văn, viết xuống.
Tuy không biết Khương Phi Linh lấp lửng như thế là muốn làm cái gì nhưng Lý Thiên Mệnh rất tín nhiệm nàng, hắn làm theo.
Nói thật thì nghiên cứu cả ngày, Lý Thiên Mệnh cũng muốn chính thức thử một lần, khi thất bại sẽ thành như thế nào.
Ngòi bút của hắn lần đầu tiên đụng chạm vào Không Linh Thư.
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh cảm giác bút thần văn tựa như ngựa hoang đứt dây cương, không theo khống chế.
Thú Nguyên của hắn và hoa văn thiên văn va chạm kịch liệt, ở trong đầu hắn, hoa văn thiên văn của Bích Sơn Thư trở nên nát bét, đừng nói viết đầy mười tờ giấy, dù là tờ thứ nhất, dòng đầu tiên, hoa văn thiên văn thứ nhất thì Lý Thiên Mệnh cũng không viết ra nổi.
Ngay lúc này, phát sinh chuyện khó tin!
Tay phải của Khương Phi Linh cầm bàn tay cầm bút của Lý Thiên Mệnh, ngón giữa điểm vào mu bàn tay của hắn.