Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 631 - Chương 631 - Thiên Nhất (Tt)

Chương 631 - Thiên Nhất (tt)
Chương 631 - Thiên Nhất (tt)

Đột nhiên!

Lý Thiên Mệnh rung động phát hiện con ngựa hoang thoát dây cương này vào khoảnh khắc sắp xé rách Không Linh Thư thì bị ngón giữa của Khương Phi Linh điểm trúng.

Đúng vậy, bút thần văn không nhúc nhích!

- Ca ca, đừng gián đoạn cung cấp Thú Nguyên, tuần hoàn tiến dần, cùng ta nhớ lại nội dung Bích Sơn Thư. Ca ca cung cấp lực lượng, để ta cầm lái cho.

Ngón tay của Khương Phi Linh lấp lánh tia sáng, cả người nàng tỏa vầng sáng khiến người kinh thán, ánh mắt nghiêm túc khiến nàng càng đẹp kinh tâm động phách trong vầng sáng.

Lý Thiên Mệnh vui vẻ reo lên:

- Biết!

Hắn hiểu rồi!

Lý Thiên Mệnh không phải thiên tài Thần Văn Sư gì, cánh tay hắc ám của hắn có thể chạm vào thiên văn, phân tích hóa giải nó để tăng cường Thiên Ý đế hoàng, nhưng không cách nào vẽ từng nét thiên văn thư.

Thiên tài Thần Văn Sư thật sự là Khương Phi Linh ở trước mặt hắn!

Nàng không có lực lượng, nhưng dựa vào một ngón tay, năng lực kinh người trên một móng tay trực tiếp cầm lái, đè xuống bút thần văn và hoa văn thiên văn bạo động.

Thậm chí . . .

Khương Phi Linh chỉ dẫn bàn tay của Lý Thiên Mệnh có kinh không hiểm vẽ xong trang đầu Bích Sơn Thư trong không khí kinh tâm động phách.

Khương Phi Linh nghiêm túc nói:

- Lật trang mới.

Bộ dạng hết sức chăm chú của nàng đủ để mọi người nhìn với cặp mắt khác.

Lý Thiên Mệnh hoàn toàn thả lỏng, làm một nam nhân, hắn nhìn thiếu nữ mà mình yêu nắm tay của mình rong ruổi trên Bích Sơn Thư.

Khương Phi Linh giờ phút này này tựa như đại sư thư pháp, bàng bạc đại khí.

- Linh Nhi, đây là ý nghĩa của Thiên Nhất sao? Người trời hợp nhất?

Khương Phi Linh ngước đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Đúng rồi, ta là trời, ca ca là người.

Nàng là trời?

Bá khí dữ!

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- À, ta còn tưởng là cái loại ‘người trời hợp nhất’ khác chứ.

- . . .

Ngón tay Khương Phi Linh không cầm chắc, vẽ lệch một nét, sai hết.

Không Linh Thư đặt trên bàn chưa vẽ xong chớp mắt vỡ vụn.

Khương Phi Linh chạy tới, tay nhỏ điên cuồng đấm ngực Lý Thiên Mệnh:

- Hu, Lý Thiên Mệnh, ca ca trả tiền lại cho ta!

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Bình tĩnh, bình tĩnh nào Linh Nhi, muội là chuyên gia kiếm tiền, sau này tài nguyên tu luyện của ta đều nhờ vào muội. Nào, chúng ta làm lại lần nữa, cho ta giật mình nào.

Đã nhặt được bảo bối, năng lực thứ sáu Thiên Nhất là thiên phú Thần Văn Sư khủng bố?

Hiển nhiên Khương Phi Linh không thể đơn độc trở thành Thần Văn Sư, nhưng nàng có thể nhờ cậy bàn tay của Lý Thiên Mệnh, hai người cùng nhau viết ra giang sơn xã tắc, vạn cổ thần văn!

Hôm nay là ngày vui nhất của Lý Thiên Mệnh, vì hắn nhìn thấy Khương Phi Linh vui vẻ hơn bất cứ lúc nào.

Nàng thật là một cô nương cố gắng, luôn tìm cách giúp đỡ hắn nhiều hơn nữa, nên mới xem bách khoa toàn thư, để Lý Thiên Mệnh chuyên tâm tu hành, bao gồm thiên văn xa lạ nàng cũng vắt óc nghiên cứu.

Hôm nay, ông trời không phụ lòng nàng.

Thật ra bất kể như thế nào, Lý Thiên Mệnh đều sẽ yêu nàng như mạng của mình, nhưng nhìn nàng vui vẻ như vậy thì hắn thấy tự hào vì nàng.

- Làm lại!

Lần đầu tiên không quá hoàn mỹ, hoàn toàn là bởi vì Lý Thiên Mệnh nói một câu khiến người xấu hổ, hại nàng bị lật thuyền.

Lần thứ hai.

Lần này Lý Thiên Mệnh hết sức chăm chú, hắn nhìn Khương Phi Linh ở trong bóng tối cầm tay mình rong ruổi trên Không Linh Thư.

Lý Thiên Mệnh không ngờ có ngày Linh Nhi cũng sẽ bá khí như thế.

Thật choáng!

Nửa canh giờ sau.

Đúng vậy, một quyển thiên văn thư nhất tinh viết suốt nửa canh giờ, nhưng đây đã là tốc độ vượt sức tưởng tượng của người mới học.

Một quyển Bích Sơn Thư hoàn chỉnh đặt trên bàn học.

Nhưng Lý Thiên Mệnh không thèm nhìn thiên văn thư quý giá này, hắn nhẹ nhàng ôm thiếu nữ:

- Buồn ngủ không? Mệt không?

- Một chút.

Lý Thiên Mệnh đau lòng nói:

- Viết đến khúc cuối thì mí mắt của muội đã dính vào nhau mà còn cậy mạnh!

Hắn dịu dàng nói:

- Ngủ đi, ta ôm muội.

- Không cho nhúc nhích nhé, ta còn nhỏ, không muốn sinh hài tử.

- Biết.

Đêm đã khuya.

Quyển Bích Sơn Thư đặt trên bàn lấp lánh ánh sáng làm nổi bật gian phòng như núi rừng hoang dã.

. . .

Hai ngày sau.

Cách vách truyền đến tiếng hú của Chu Viên Viên:

- Thiên Mệnh! Mau đến cứu ta, bọn họ ép ta đi Thập Phương Trấn Ma đạo tràng!

Rầm!

Lý Thiên Mệnh tinh thần phấn chấn đá cửa lao ra.

Trước khi xuất phát, Lý Thiên Mệnh nói:

- Khinh Ngữ, muội hãy nói cho Bạch tỷ tỷ biết mọi chuyện giúp ta.

- Biết.

Lý Khinh Ngữ biết vị trí của Thiên Văn Các, Bạch Tử Căng hầu như đều ở bên kia.

Tên mập Chu Viên Viên vô cùng căng thẳng, mãi khi nghe Lý Thiên Mệnh tính kêu Bạch Tử Căng đến thì mới thở phào một hơi.

Lý Thiên Mệnh vỗ vai gã, nói:

- Yên tâm đi.

Chu Viên Viên đau lòng nói:

- Thiên Mệnh, nếu đời này ta tàn phế thì ta sẽ ăn bám ngươi thật đấy, khi đó nhớ chăm sóc ta suốt đời.

- Tốt, sau đó tìm một bà thím đến hầu hạ ngươi chịu không?

Chu Viên Viên la hét:

- Ác dữ vậy, không thể đổi thành mấy chục mỹ nhân sao?

Bọn họ xuất phát từ Vị Nhất Lâu, chậm rãi đi Thập Phương Trấn Ma đạo tràng.

Trừ Lý Khinh Ngữ ra, Khương Phi Linh và Dạ Lăng Phong đều đi cùng.

Khương Phi Linh hỏi:

- Ca ca, có thể cho Viên Viên một quyển Bích Sơn Thư không? Có lẽ sẽ giúp được gì.

- Có cho cũng không thể dùng, quy tắc của luận chiến là Thần Văn Sư tự mình viết thiên văn thư mới được sử dụng trong lúc đấu.

Quy tắc này chủ yếu tránh cho đệ tử giàu có bỏ ra một đống tiền mua thiên văn thư, như vậy là không công bình.

Nhưng nếu đệ tử xuất chiến vốn là Thần Văn Sư, vậy Thần Văn Sư tính là một phần bản lĩnh, đương nhiên có thể sử dụng.

Vấn đề là:

Làm sao phán đoán lai lịch của thiên văn thư? Phân biệt thiên văn thư đó là tác phẩm cá nhân hay được mua về?

Phương pháp rất đơn giản.

Trong quá trình viết thiên văn thư cần Thần Văn Sư để lại một dấu ấn huyết văn, dấu ấn này biến hóa từ giọt máu dung hợp với thiên văn mà ra, chỉ có người sáng tạo mới để lại dấu ấn huyết văn.

Bất cứ quyển thiên văn thư nào đều phải có dấu ấn huyết văn thì mới thành hình.

Có dấu ấn huyết văn, Thần Văn Sư sử dụng thiên văn thư của mình chỉ cần một ý nghĩ là sẽ thi thố ra ngay, nhanh rất nhiều.

Nhưng nếu đệ tử tham chiến sử dụng thiên văn thư của người khác sẽ phải nhỏ giọt máu mới dung hợp thay thế dấu ấn huyết văn, do đó dẫn phát thiên văn thư.

Tức là Lý Thiên Mệnh làm người sáng tác, hắn sử dụng Bích Sơn Thư không cần nhỏ máu. Thiên văn thư của hắn là hắn và Khương Phi Linh cùng sáng tác, chuyện này rất hiếm hoi từ xưa đến nay, trong quá trình thêm dấu ấn huyết văn khâu cuối cần hai người cùng nhỏ máu dung hợp trong đó.

Ưu điểm là hắn và Linh Nhi có thể nháy mắt sử dụng thiên văn thư của họ, xem như chủ nhân của quyển sách.

Luận chiến Thập Phương Thiên Địa bảng là dựa vào có thể nhỏ máu dẫn động để phán đoán lai lịch của thiên văn thư.

Cho nên, dựa theo quy tắc thì Chu Viên Viên không thể dùng Bích Sơn Thư của Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Mập, nếu trong quá trình luận chiến mà ngươi trái luật sử dụng thiên văn thư tự mua thì sẽ thế nào?

Chu Viên Viên nói:

- Bị trực tiếp phán định thất bại.

Lý Thiên Mệnh vô cùng đau lòng tặng một quyển Bích Sơn Thư:

- Nào, cho ngươi một quyển Bích Sơn Thư, nếu sau khi ngươi nhận thua mà bọn họ vẫn không bỏ qua thì hãy lấy ra giùm.

Hiển nhiên sử dụng trái luật bị phán thất bại còn tốt hơn là bị đánh bẹp dí.

Bình Luận (0)
Comment