Chu Viên Viên ngơ ngẩn:
- Ôi mợ! Ngươi đến từ Đông Hoàng Cảnh mà sao rộng rãi thế? Bích Sơn Thư này ít nhất giá trị hơn một ngàn thánh tinh, đắt còn hơn Thần Nguyên cấp thiên, ngươi rộng rãi với ta như vậy sao, thật không chịu nổi!
Chu Viên Viên cảm động rơi nước mắt, ngoài miệng chối từ nhưng tay thì rất thành thật giật lấy Bích Sơn Thư.
Lý Thiên Mệnh giả bộ muốn cướp về:
- Quý giá thế sao? Mợ, trả lại cho ta, mạng của ngươi không đáng giá nhiều tiền như vậy.
Chu Viên Viên khẩn cấp bỏ Bích Sơn Thư vào nhẫn tu di:
- Không có cửa đâu!
Khương Phi Linh đứng một bên nhìn hai người đùa giỡn, buồn cười.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh trìu mến hỏi nàng, cầm ngón tay của nàng:
- Còn đau không?
Vì cần nhỏ máu lên Bích Sơn Thư, dù chỉ bị chích kim một cái, nặn ra một giọt máu nhưng vẫn làm Lý Thiên Mệnh rất đau lòng.
Khương Phi Linh nói:
- Đừng làm lố quá chứ ca ca, với thể chất của ta, ca ca mượn Bạch Ngọc Quỳnh Dịch của Bạch tỷ tỷ, bôi một chút là lành ngay.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Về sau chúng ta kiềm chế một chút, làm từ từ, không thể khiến muội mệt.
Hai, ba ngày nay hai người rất hào hứng, tổng cộng viết năm quyển Bích Sơn Thư, mỗi quyển đều cần liên tục viết nửa canh giờ, khiến Khương Phi Linh hao sức nhiều. Nhỏ máu là việc nhỏ, nhưng không thể tránh khỏi mệt mỏi thể xác và tinh thần.
Cho nên Lý Thiên Mệnh quy định sản lượng một tháng của hai người không được nhiều hơn mười quyển.
Dù hạn chế số lượng nhưng mỗi quyển có thể bán trên ngàn thánh tinh, đều là món tài phú lớn.
Một tháng không nhiều hơn mười quyển, chắc Khương Phi Linh có thể thoải mái viết.
Thật ra nếu Lý Thiên Mệnh không nghiêm khắc yêu cầu, Khương Phi Linh cho rằng viết hai mươi quyển Bích Sơn Thư cũng không khó khăn gì.
Đương nhiên, nàng có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển, nói theo lời của nàng là:
- Ca ca, sau này hãy giao hết về thiên văn thư và kết giới thiên văn cho ta, ca ca đặt nhiều tinh lực vào tu hành, tăng cao cảnh giới đi.
Dù sao quá trình viết đều do Khương Phi Linh điều khiển, Lý Thiên Mệnh chỉ phụ trách cung cấp Thú Nguyên. Nàng có rất nhiều thời gian, với thiên phú Thiên Nhất của nàng, sau này không chỉ riêng Bích Sơn Thư, còn sẽ cho ra đời thiên văn thư và kết giới thiên văn mạnh hơn nữa.
Lý Thiên Mệnh chỉ cần ngồi hưởng thụ thành quả.
Hai người phối hợp hoàn mỹ, mỗi người một nhiệm vụ, phương thức ở chung thế này rất hoàn mỹ.
Lý Thiên Mệnh bảo hộ nàng, còn Khương Phi Linh giúp hắn mạnh hơn về nhiều mặt, có vốn liếng càng hùng hậu.
Có lẽ ngày nào đó hắn bế quan đột phá cảnh giới, nhìn lại thì Khương Phi Linh đã học được loại thiên văn thư mới, lại có thể viết thử.
- Ca ca cứ phụ trách xinh đẹp như hoa, để Linh Nhi kiếm tiền nuôi ca ca!
Ngày nọ, sáng sớm tỉnh lại, Khương Phi Linh duỗi lưng, cười nghịch ngợm nói như vậy.
Ngủ ngon một đêm, Khương Phi Linh bổ sung tinh thần đầy đủ, tinh thần phơi phới, bò dậy đọc sách tiếp.
Có người ôm nên ngủ rất ngon, khuyết điểm duy nhất là Lý Thiên Mệnh hay mang Đông Hoàng Kiếm lên giường, chuôi kiếm to cứ cạ vào người làm Linh Nhi cảm thấy rất là khó chịu.
Nàng quá ngây thơ, không ngẫm lại xem thứ đó thật sự là Đông Hoàng Kiếm sao?
. . .
Hiện giờ quốc tang đã qua một nửa thời gian, Thập Phương Đạo Cung náo nhiệt hơn, khắp nơi đều là thiếu niên nam nữ tuổi trẻ bồng bột.
Bên Thần Đô định vị dưới ba mươi tuổi đều là lớp tiểu bối, hạn mức cao nhất tuổi của đệ tử Thập Phương Đạo Cung là ba mươi tuổi, nên dọc đường đi có xác suất rất cao gặp tiểu bối cảnh giới Thánh.
Dù sao nơi này là chốn hội tụ thiên tài nguyên Cổ Chi Thần quốc.
Trừ một số hoàng thái tôn trung tâm hệ Đông Dương thượng cổ hoàng tộc ra, hoàng tôn của Dục Đế, người trẻ tuổi mạnh nhất Cổ Chi Thần quốc đều có mặt ở đây.
Khi nhóm Lý Thiên Mệnh đi qua hấp dẫn chú ý của nhiều đệ tử Đạo Cung.
- Nhìn thấy không? Cái người tóc trắng là nhi tử của tội phạm Lý Mộ Dương trong tin đồn ồn ào hiện giờ. Hắn vốn bị bắt đến Thần Đô, nhưng được người Đạo Cung che chở, tiếp tục sống thừa.
- Hiện tại không phải sống tạm nữa, nghe đồn tính cách của hắn quái đản, trong mắt không người, hoành hành bá đạo, dân quê, hoàn toàn không có tu dưỡng.
- Nghe đâu mấy hôm trước Ngụy Vô Thượng của Tham Lang Cổ tộc tự mình tới cửa mời hắn tham gia tiệc sinh thần, bị hắn nhục nhã đuổi ra cửa, mất hết thể diện.
- Vênh váo quá vậy, sẽ không có kết cuộc tốt. Hiện tại hắn ỷ vào cường giả Đông Hoàng Cảnh tên Lý Vô Địch chống lưng, cộng thêm có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị, nghe nói thiên phú siêu cường.
- Sao ta không nhìn ra thiên phú của hắn mạnh? Thiên Ý cảnh thôi mà, có thể vượt cấp đánh người thì tính là thiên phú mạnh? Cảnh giới cao mới gọi là thiên phú.
- Ai biết được, kẻ tự đại làm bậy thì sớm muộn gì sẽ tự rước lấy nhục. Ta không quan tâm, không chú ý, tóm lại là qua một thời gian nữa sẽ tự biến mất thôi. So sánh thì muội muội Lý Khinh Ngữ của hắn biết cách làm người hơn, luôn không gây chú ý.
- Ha ha, nàng ta cảnh giới càng kém, ta phỏng chừng các trưởng bối bị lừa, Kiếp Luân của họ là đồ giả vẽ lên.
- Ha ha, đừng nói bừa.
Hiện giờ Thập Phương Đạo Cung có sáu Phương Điện đều là địa bàn của thế lực khác, cộng thêm trong bốn Phương Điện cũng có người bọn họ xếp vào, nên tổ thành đệ tử Thập Phương Đạo Cung chỉ có gần ba mươi phần trăm là hậu duệ của trưởng bối Ám Điện.
Cộng thêm phụ thân của Lý Thiên Mệnh là Lý Mộ Dương, hắn tự mang thù hận, rất khó không gây chú ý.
Còn một điểm gây thù khác.
Đó là . . .
Khương Phi Linh quá xinh đẹp.
Gần đây nàng nổi tiếng song song với Lý Thiên Mệnh, nhiều người đều bị hút hồn, ghen ghét nên ngứa miệng châm chọc mấy câu.
Không có biện pháp, nữ nhân ghen tỵ, còn về nam nhân thì đa số không vừa mắt thể chất phàm nhân của Khương Phi Linh.
Người không có một chút Thú Nguyên hầu như không tồn tại trong Thần Đô.
Dù trong lịch sử từng xuất hiện người giống như vậy cũng sẽ bị cười nhạo là sâu ăn hại, địa vị thấp còn hơn thú nuôi.
Lý Thiên Mệnh nghe vài câu vặn vẹo thị phi, đặc biệt là nghị luận về Khương Phi Linh làm hắn máu dồn lên não:
- Xem ra nhân dân Thần Đô không quá thân thiện.
Khương Phi Linh nhẹ giọng khuyến cáo:
- Ca ca, không cần để bụng làm gì, người mang ác ý vốn thích công kích châm biếm. Nhưng còn nhiều người trung lập, hoặc ủng hộ chúng ta, chẳng qua họ không quen thuộc chúng ta nên không lên tiếng. Đôi khi ca ca trông thấy có vẻ như mọi người tự dưng chán ghét mình, nhưng không phải vậy, chỉ vì họ khiến ca ca ghét nên mới cảm giác đi đâu cũng gặp họ.
Lý Thiên Mệnh thả lỏng một chút:
- Có đạo lý.
Hắn nhìn quanh, nói thật thì đa số chỉ liếc họ một cái rồi thôi, không nói nhiều.
Dù sao đa số đều là người lạ, họ cũng bận rộn, không oán không thù, ai rảnh rỗi đi châm chọc người khác?
- Lý Thiên Mệnh này đang đi hướng Thập Phương Trấn Ma đạo tràng?
- Xem phương hướng thì đúng vậy.
- Đi theo nhìn xem.
- Chắc là Ngụy Vô Thượng sắp xếp người dạy cho bằng hữu của Lý Thiên Mệnh bài học, bắt Lý Thiên Mệnh xin lỗi hắn.
- Miệng tiện, hại người mình, xứng đáng.
. . .
Thập Phương Trấn Ma đạo tràng.
Nhóm Lý Thiên Mệnh đến đây thì chỗ này đã tụ tập hàng nghìn đệ tử Đạo Cung.
Đa số là đệ tử của Tây Phương Điện, mắt họ sáng rực muốn ra oai phủ đầu Lý Thiên Mệnh.
Lý Khinh Ngữ chạy ra từ đám đông:
- Ca!
- Nhanh vậy?
Lý Thiên Mệnh cố ý đi chậm, không ngờ Lý Khinh Ngữ đến trước.
Lý Khinh Ngữ đáp:
- Bạch tỷ tỷ mang ta lại đây.
- Bạch tỷ tỷ đâu?
- Không biết nữa, chắc lười lộ mặt.
- Hiểu.
Có Bạch Tử Căng ở thì Lý Thiên Mệnh yên tâm.