Nếu Chu Viên Viên gặp kết cuộc thê thảm, vấn đề không chỉ có Lý Thiên Mệnh mất thể diện, còn thử thách nguyên tắc làm người của hắn. Hắn liên lụy Chu Viên Viên thì phải phụ trách đến cùng.
Tặng ngay Bích Sơn Thư giá trị đắt đỏ là thái độ của Lý Thiên Mệnh.
Kêu Bạch Tử Căng đến giúp đỡ chủ yếu là lo lắng đối phương mua chuộc trưởng bối giám sát cuộc chiến.
Không ngoài dự đoán của Lý Thiên Mệnh.
Hắn ngước đầu trông thấy một nam nhân trung niên mặc áo đen đứng trên Đạo Tháp, ánh mắt lạnh lẽo liếc Lý Thiên Mệnh một cái, nhìn như vô tình thật ra mang ác ý.
Hiển nhiên trưởng bối quản lý đạo tràng hôm nay là người của họ.
Sắc mặt Chu Viên Viên hơi hoảng loạn nói:
- Đó là Khương Thượng Kinh Khương Thiên Sư, người của thượng cổ hoàng tộc, là Thiên Sư của Tử Linh Điện. Hắn còn có một thân phận là gia gia của người tên Khương Nam Thành đi theo bên cạnh Ngụy Vô Thượng.
Khương Nam Thành?
Lần trước Lý Thiên Mệnh đã thấy người đó nên có chút ấn tượng, một người âm trầm lạnh lùng, cả buổi không nói chuyện.
Dạ Lăng Phong ở bên cạnh cau mày:
- Thượng cổ hoàng tộc?
Mỗi lần nghe thấy bốn chữ này là y rất khó chịu.
Lý Khinh Ngữ quan tâm hỏi:
- Sao vậy Tiểu Phong?
Dạ Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Không có gì.
Đôi mắt đỏ thẫm lóe tia sáng hung ác.
Ngay lúc này.
Một thiếu niên áo đen bước lên đài chiến đấu:
- Chu Viên Viên, đi lên, ba ngày trước ta khiêu chiến ngươi, hôm nay ngươi phải xuất chiến.
Quả nhiên người xuất chiến là Khương Nam Thành âm trầm lạnh lùng.
Thực lực của Khương Nam Thành không kém, nghe đâu là Địa Thánh cảnh đệ tứ trọng, trình độ này đã vượt qua nhiều người trẻ tuổi thượng cổ hoàng tộc Đông Dương thị.
Nếu không thì gã đã chẳng có tư cách làm bạn với Ngụy Vô Thượng, Đông Dương Ngọc.
- Lên đi, mập!
Sau lưng Khương Nam Thành, bên cạnh Ngụy Vô Thượng tụ tập hơn ba mươi thanh niên.
Bọn họ đều là Địa Thánh cảnh, ánh mắt thô bạo mà thô lỗ, đa số đều là hậu duệ của Cổ thị tộc.
Cổ thị tộc là thị tộc cổ xưa đi theo thượng cổ hoàng tộc khai quốc, nhiều thị tộc còn giữ lại sự hung hãn thượng cổ.
Bốn mươi mấy năm trước, Kỳ Lân cổ tộc là đệ nhất Cổ thị tộc, khi đó Điện Vương Tây Phương Điện cơ bản đều ra từ Kỳ Lân cổ tộc.
Trong đám người, Ngụy Vô Thượng được vây quanh liếc Lý Thiên Mệnh một cái, cười nhạt.
Bọn họ là một đám con cháu thị tộc rất xem trọng sĩ diện và quan hệ cá nhân, lần này không kéo lại thể diện thì Ngụy Vô Thượng không cách nào ngẩng cao đầu trong xã hội thượng lưu ở Thần Đô.
Nhiều người trẻ tuổi đứng sau lưng Ngụy Vô Thượng cười khẩy nói:
- Lên đi heo mập!
- Thứ xấu xí mập ú mà cũng dám đi ra gặp người, thật là không biết xấu hổ.
Chu Viên Viên tức giận quát:
- Câm mồm, nếu ta gầy xuống thì đẹp trai hơn ngươi gấp một vạn lần!
Khương Nam Thành đứng trên chiến đài lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhảm.
Khi Khương Nam Thành nói chuyện thì thú bản mệnh của gã đã hiện ra ở bên cạnh.
Đó là một con Thánh Thú lục giai, trong mắt có tổng cộng sáu mươi hai đốm sao, tuy không cao cấp trong Thánh Thú lục giai nhưng đã rất mạnh.
Cùng trình độ lục giai, khác biệt một đốm sao đã rất lớn, sáu mươi đốm sao và sáu mươi chín đốm sao thì không cùng khái niệm. Sáu mươi chín đã rất gần với Thánh Thú Cổ.
Thú bản mệnh của Khương Nam Thành là một con Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô.
Cái gọi là Côn Ngô về căn nguyên là loài thú giống mãnh hổ, nhưng hơi khác.
Con Côn Ngô trước mắt thân hình cực kỳ to khỏe, to cỡ chín mươi chín con cọp trên đời gộp lại, có chín cái đuôi, trông như chín cây roi dài bay rợp trời.
Mặt của nó đã không giống hổ mà hơi giống loài người, trông rất kinh dị.
Trên mặt người có tám đôi mắt, nhưng không xếp thành hàng mà mọc lung tung.
Giờ đây tám đôi mắt không ngừng tuôn ra khói đen, làn khói đen nhanh chóng tràn ngập trên chiến đài, bao phủ Khương Nam Thành vào trong.
Một người một thú, dữ tợn như ma.
Khương Nam Thành rút thanh kiếm đen dài mảnh ra, có tổng cộng ba mươi hai sợi thánh thiên văn, hiển nhiên đây là một thanh kiếm thần, sát khí ngút trời, mũi kiếm dính máu.
Thanh kiếm này gọi là Côn Khô Ma Kiếm, trong Trân Bảo Nhai yết giá hơn một ngàn tám trăm thánh tinh, giá trị cỡ một quyển Bích Sơn Thư.
Từ đó thấy được Thần Văn Sư giàu cỡ nào.
Vật càng hiếm càng quý, có nhiều Luyện Khí Sư rèn tạo thánh thú binh, nhưng Thần Văn Sư thì mười vạn người không có một. Thần Văn Sư có tài năng thiên văn thư thì càng chiếm tỷ lệ một phần mười trong quần thể Thần Văn Sư.
Đa số Thần Văn Sư dù đến tam tinh cũng chưa chắc tạo ra thiên văn thư nhất tinh được.
Ý nghĩa lớn nhất của thiên văn thư là dùng tài phú đổi lấy con bài chưa lật, hoặc cho mình dùng, hoặc cho tiểu bối dùng. Một quyển thiên văn thư loại phòng ngự cực kỳ quan trọng với tiểu bối.
Phỏng chừng Chu Viên Viên vì có Bích Sơn Thư nên tràn đầy tự tin.
Tuy gã chỉ có Địa Thánh cảnh đệ nhị trọng, kém hơn đối phương hai bậc nhưng vẫn nhảy lên đài chiến đấu, trực diện với đối phương.
Thứ hạng của Khương Nam Thành trên Địa Bảng là hơn bảy trăm, bởi vì trước đó gã luôn bế quan, dạo gần đây mới đi ra. Thứ hạng hai trăm năm mươi của Chu Viên Viên vừa lúc là ván cầu cho gã.
Hai người đứng trên chiến đài, nghĩa là luận chiến bắt đầu.
Khương Nam Thành cười âm trầm, cầm kiếm, chưa đợi thú bản mệnh của Chu Viên Viên đi ra thì đã tấn công.
Phía đối diện, một con heo hoàng kim khổng lồ hiện ra dưới thân Chu Viên Viên.
Heo hoàng kim tên là Thôn Kim Thánh Thú, thích ăn kim loại, hình thể to hơn Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô, nó cũng là Thánh Thú lục giai, vừa lúc có sáu mươi đốm sao, ít hơn đối phương một chút.
Oong!
Thôn Kim Thánh Thú vừa đi ra, hơi ngây người, bị Chu Viên Viên vỗ lỗ tai lập tức thi thố thần thông Kim Thạch Vi Khai.
Trong phút chốc, một tấm chắn màu vàng to lớn từ dưới đất nhô lên, che Chu Viên Viên và Thôn Kim Thánh Thú ở phía sau. Cùng lúc đó, người Chu Viên Viên lấp lánh ánh sáng vàng, xương cốt kêu răng rắc, tên mập cao hơn hai thước nháy mắt biến thành kẻ cơ bắp hoàng kim gần ba thước.
Cơ bắp và đường cong bùng nổ đều đúc bằng hoàng kim, Lý Thiên Mệnh nhìn rớt tròng mắt.
Ở trong mắt mọi người thì thần uy của kẻ cơ bắp hoàng kim không thua kém gì đối thủ.
Mắt thấy sắp bộc phát giao phong, kẻ cơ bắp hoàng kim đột nhiên giơ hai tay lên, hét bằng giọng to nhất:
- Ta không đấu lại Khương Nam Thành, ta chủ động nhận thua đầu hàng! Chiến đấu kết thúc, thứ hạng của ta thuộc về ngươi!
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, đều đang mắng: Tên mập chết tiệt, nhận thua thì trực tiếp chịu thua, khoe cơ bắp làm quái gì!
Nhưng mà . . .
Đúng như dự đoán của Chu Viên Viên, gã thốt ra câu nhận thua mà Khương Nam Thành như không nghe thấy, lao lên với tốc độ càng nhanh, nháy mắt đến trước mắt!
Keng!
Một kiếm chém nát hộ thuẫn hoàng kim.
- Đi!
Chu Viên Viên cưỡi heo hoàng kim quay đầu bỏ chạy.
Heo hoàng kim cuốn Chu Viên Viên vào người, lăn dưới đất thành quả cầu hoàng kim lao về phía nhóm Lý Thiên Mệnh.
Chu Viên Viên hét to:
- Khương Thiên Sư, ta nhận thua, tôn tử của ngươi trái luật!
- Chết!
Heo hoàng kim lăn rất nhanh, nhưng Khương Nam Thành vẫn xông lên. Đài chiến đấu không quá rộng, Chu Viên Viên đã lăn tới ngoài rìa, sắp rời đi đài chiến đấu.
Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh trông thấy Ngụy Vô Thượng cười ác, dường như đã bày mưu lập kế tất cả.
Keng!
Khi heo hoàng kim của Chu Viên Viên sắp lăn ra đài chiến đấu thì va chạm vào bức tường vô hình, bị chặn lại.
Lý Thiên Mệnh rất quen thuộc với thứ này, đây là kết giới thiên văn!
Ai bố trí kết giới thiên văn phong kín chiến đài, ngăn cản Chu Viên Viên rời đi?
Khỏi đoán cũng biết là nhóm Ngụy Vô Thượng.
Hoặc nên nói là trưởng bối giám sát cuộc chiến đang mắt nhắm mắt mở, Khương Thượng Kinh!
Chu Viên Viên không thể rời đi, dù cho thời gian ngắn ngủi cũng đủ để Khương Nam Thành làm cái gì.