Vị Lai Điện.
- Tô Thiên Sư khỏe.
Đệ tử Đạo Cung dọc đường đi hễ gặp đều sẽ chào Tô Hồng Âm.
Tô Hồng Âm mỉm cười:
- Xem ra đến trực tiếp cũng tốt, hóa trang ngược lại khiến người hoài nghi.
Trong Thập Phương Đạo Cung có quá nhiều cao thủ, nếu cường giả bên ngoài lẻn vào rất dễ bị phát hiện.
- Giết một phàm nhân không có Thú Nguyên, chuyện này nhỏ như con kiến, thổi một hơi là được. Nhưng mình phải làm cẩn thận, đừng để bị bọn họ tìm được nhược điểm.
Mục tiêu của Tô Hồng Âm là đình viện số một Vị Nhất Lâu trong Vị Lai Điện, vì mục đích này mà nàng đi dạo mấy vòng, khóa chặt lầu cao phía xa.
- Là nơi này!
Một lúc sau, Tô Hồng Âm lên lầu cao.
Đây là một lầu cao trống, thật lâu không có người tiến vào, là chỗ ẩn núp hoàn mỹ.
- Cách bên kia hơi xa, nhưng tính mệnh của cô nương kia yếu ớt, đụng một cái là chết, dễ thôi.
Tô Hồng Âm đứng cạnh cửa sổ, híp mắt, có thể trông thấy đình viện số một cách xa mấy nghìn thước.
Lúc này trong sân trống rỗng không có bóng người.
Nhưng Tô Hồng Âm không sốt ruột, trong tay nàng cầm một viên thánh tinh, nó nhỏ như hạt cơm, bé xíu khó trông thấy.
- Mạng nhỏ của nàng ta làm mình lãng phí một viên thánh tinh.
Tô Hồng Âm là người yêu tiền, điều này khiến nàng thấy lỗ vốn.
Nhưng cách mấy nghìn thước, dùng thánh tinh nháy mắt xuyên thủng trái tim sẽ an toàn hơn lẻn vào trong đình viện giết người nhiều, phương thức này không để lại dấu vết.
Tô Hồng Âm hơi bất mãn chu môi:
- Chỗ hỏng là mình phải đợi nàng ta xuất hiện trong đình viện.
Tô Hồng Âm xoa nắn thánh tinh, thánh tinh là linh khoáng đá quý thuần khiết, tựa hồ chưa bao giờ bị người dùng như hung khí.
Thời gian trôi qua, mắt đẹp của Tô Hồng Âm luôn đảo qua đảo lại trong đình viện, chờ đợi con mồi xuất hiện.
Hai ngày sau, Tô Hồng Âm bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
- Thôi, lẻn vào đình viện giết người cho rồi, nhóm Lý Thiên Mệnh không ở, hôm nay Lý Khinh Ngữ cũng đi ra ngoài, ai thèm chú ý một phế nhân?
Khóe môi Tô Hồng Âm cong lên lộ nụ cười quyến rũ.
Nhưng ngay lúc này.
Một thiếu nữ tuyệt sắc đi ra khỏi phòng, vươn vai dưới ánh nắng.
Tia nắng chiếu lên mặt nàng phát sáng lấp lánh, đôi mắt trong veo sáng ngời, da thịt non mềm trắng nõn như vầng sáng làm Tô Hồng Âm càng nhìn càng ghen ghét, thậm chí diễn biến thành hận.
- Một phế nhân mà vẻ ngoài động lòng người như vậy đúng là lãng phí, nếu bề ngoài đó mà khoác lên người của ta thì tốt biết mấy. Dù không chết cũng chỉ sống mấy chục năm, nháy mắt hồng nhan bạch cốt, sao có thể đi cùng Lý Thiên Mệnh đến cuối? Cho nên, chung quy vẫn là phù dung sớm tàn, cần gì nở rộ vẻ đẹp? Hồng nhan chóng già, chết trong tuổi xuân đẹp nhất cũng xem như may mắn, thế thì hắn sẽ ghi nhớ bộ dạng đẹp nhất trong cuộc đời ngươi chứ không phải chờ ngươi già nua vẫn buộc hắn yêu ngươi.
Thánh tinh đã kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của Tô Hồng Âm, nhắm vào trái tim của mục tiêu.
Trước khi ra tay, Tô Hồng Âm bỗng cười khúc khích:
- Ha ha ha! Rất động lòng người, ta cũng phải cảm khái hai câu. Ngươi không cần thấy hụt hẫng, Lý Thiên Mệnh kia chưa chắc sẽ sống lâu hơn. Giờ thì hãy mang theo nụ cười rời khỏi thế giới, tạm biệt.
Khoảnh khắc nói xong, ngón tay của Tô Hồng Âm búng nhẹ.
Một viên thánh tinh trắng tinh to cỡ hạt cơm nháy mắt rạch phá không gian, vụt qua với tốc độ khủng bố, tựa như lưỡi hái của thần chết bắn nhanh tới trước mắt thiếu nữ.
Tô Hồng Âm cười lên, nàng đã tưởng tượng hình ảnh một đóa phù dung ngã trong vũng máu.
Nàng cười ra tiếng:
- Cô nương này như pháo hoa trong bữa tiệc Đế Lâm ở Thần Đô, rực rỡ trong trời đêm nhưng rồi vụt qua, huyễn lệ còn đâu, để lại thương cảm.
Trong khoảnh khắc!
Một nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt thiếu nữ kia, vươn tay chộp, thánh tinh bắn tới nằm gọn trong lòng bàn tay y.
Nam nhân tóc đen lông mày trắng, gần trung niên, nhã nhặn, hạo nhiên chính khí đầy mình.
Y ngước đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh khoảnh khắc khóa chặt Tô Hồng Âm cách xa nghìn thước.
Giây phút đó, Tô Hồng Âm giật bắn người, ngơ ngẩn nhìn người kia, trong mắt tràn ngập khó tin.
Tô Hồng Âm run giọng hét lên một câu rồi xoay người bỏ chạy:
- Bạch Tử Phong, tại sao ngươi ở chỗ này?!
Tô Hồng Âm không cần nhìn cũng biết nam nhân áo trắng cách xa mấy nghìn thước đang đuổi theo nàng với tốc độ khủng bố.
Giọng của nam nhân áo trắng càng lúc càng gần:
- Tô Hồng Âm, ta trông thấy ngươi, không cần chạy, vô dụng. Nếu để ngươi chạy ngay dưới mí mắt của ta thì ta còn xứng là một trong năm Điện Quân của Vị Lai Điện sao?
Chớp mắt y đã xuất hiện ở bên cạnh Tô Hồng Âm.
Tô Hồng Âm cảm giác như trời sập:
- Ngươi . . . ngươi đường đường Điện Quân mà ở đây bảo hộ một phế nhân?
Điện Quân là thân phận cao nhất bên dưới Điện Vương, Vị Lai Điện có năm vị Điện Quân, bình thường phụ trách hoạt động của nguyên Vị Lai Điện.
Rõ ràng nàng đã canh lúc Lý Khinh Ngữ vắng mặt mới ra tay!
- Bắt được ngươi.
Khi Tô Hồng Âm còn đang lẩn trốn thì một bàn tay đặt lên vai, khiến toàn thân nàng lạnh lẽo.
. . .
Lý Thiên Mệnh đã quên đây rốt cuộc là ngày thứ mấy.
Ban đầu đảo ngược công pháp, tan rã Luyện Ngục Chi Nguyên, Hỗn Độn Lôi Nguyên và Hồng Mông Linh Nguyên.
Trung tâm ba lực lượng hoàn toàn đảo ngược, lẫn lộn vào nhau, bạo phát trong người, hành hạ Lý Thiên Mệnh chết đi sống lại.
Khó khăn này cao gấp mười lần Ngự Thú Sư bình thường.
Dù sao ba loại lực lượng của Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không liên quan, nếu không phải tu luyện Thần Tiêu kiếm quyết, có chút kinh nghiệm Thú Nguyên hòa vào nhau thì chắc chắn hắn sẽ khó chịu hơn nữa.
Lý Thiên Mệnh bỏ ra vài ngày, trong quá trình sống không bằng chết rốt cuộc khống chế ba Linh Nguyên hỗn loạn. Thái Nhất Tháp trợ giúp rất lớn, nếu không thì thân thể của Lý Thiên Mệnh đã sớm bị lực lượng bạo loạn xé rách.
Càng nhiều chủng loại Thú Nguyên, phẩm chất cao trở thành hành hạ đáng sợ vào lúc này.
Lần này Lý Thiên Mệnh dựa vào nghị lực lớn cố chống chọi.
Bước tiếp theo là rèn tạo Thánh Cung.
Cái gọi là Thánh Cung thật ra là thăng cấp từ đan điền.
Bắt đầu từ Thánh Cung, tiến vào cảnh giới Thánh, huyết mạch lột xác, đẳng cấp sinh mệnh nâng cao.
May mắn là công việc xây dựng Thánh Cung khá thuận lợi, ba công pháp sáng tạo, đan điền của Lý Thiên Mệnh hóa thành Thánh Cung, rồi tới máu thịt lột xác, huyết mạch của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ dần bày ra.
Thánh Cung như một tòa cung điện trong cơ thể.
So với đan điền thì Thánh Cung sau khi lột xác có thể chứa đựng nhiều hơn, lực lượng càng cuồng bạo, ít nhất gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí càng cao.
Ba công pháp cộng thêm huyết mạch của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ hỗ trợ lẫn nhau, một Thánh Cung hùng hậu hình thành từ sự lột xác của đan điền Lý Thiên Mệnh.
Bởi vì Linh Nguyên của hắn nằm trong đan điền, hơn nữa chỉ có ba cái chứ không giống người khác có mấy chục cái, cho nên một bước này dễ hơn nhiều.