Giữa hư không đằng sau cửa lớn xuất hiện một hắn khác với mái tóc đen.
Người này giống hệt hắn.
Giống y hệt Lý Thiên Mệnh tóc đen mà Lý Thiên Mệnh từng gặp trong Thái Nhất Tháp.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình, sau đó từ từ thả lỏng. Bởi vì Lý Thiên Mệnh tóc đen mỉm cười với hắn, không có cử động gì, càng không từ bên trong đi ra.
Khoảnh khắc trông thấy Lý Thiên Mệnh tóc đen, Lý Thiên Mệnh cảm thụ được một loại biến hóa kỳ diệu.
Loại biến hóa này đến từ thức hải, từ linh hồn.
Trong sương mù trắng linh hồn, Thiên Ý đế hoàng hình dạng Đông Hoàng Kiếm đột nhiên tách làm hai.
Đông Hoàng Kiếm vốn có màu vàng đen, bây giờ thì tách thành một thanh kiếm đen ngòm và một thanh kiếm màu vàng ròng.
Điều này vượt sức tưởng tượng, nó phát sinh thật tự nhiên, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không đoán trước được.
Tiếp theo.
Sương mù trắng linh hồn của hắn cũng tách đôi, một nửa hội tụ trên Đông Hoàng Kiếm đen ngòm, nửa kia hội tụ trên Đông Hoàng Kiếm màu vàng.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh có cảm giác mới lạ, cảm giác đó gọi là một lòng hai dùng.
Đây không phải nhân cách phân liệt, càng không phải có hai tư duy, mà là một tư duy nhưng có thể sinh ra hai tiến trình cùng lúc.
Đây là Đông Hoàng Kiếm mang đến!
Loại cảm giác này giống như là tay trái và tay phải của mình có thể cùng thi thố chiến quyết khác nhau.
- Chẳng lẽ . . .!
Lý Thiên Mệnh đột nhiên mở to mắt, quả nhiên phát hiện sau khi mở ra cánh cửa màu đen nhạt thì Đông Hoàng Kiếm trong tay mình phát sinh biến hóa.
Két két!
Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên.
Đông Hoàng Kiếm nặng nề mà to lớn tách rời rồi tái tạo lại ngay trước mắt Lý Thiên Mệnh, trong thời gian ngắn tách ra thành hai phần.
Không phải hai phần sắt vụn mà là hai thanh kiếm.
Một thanh màu vàng, một thanh màu đen.
Chúng nó vẫn giữ hình dạng đại khái của Đông Hoàng Kiếm, nhưng từ kiếm to phải cầm hai tay đổi thành hai thanh trường kiếm dài ba thước, thon dài, sắc bén, một kiếm xuyên tim cắt đứt cổ họng dễ còn hơn lúc trước. Đường cong mỗi thanh kiếm giống như Hắc Minh Long Kiếm.
- Một phân thành hai, màu vàng trung chính, màu đen trấn áp?
Hai tay Lý Thiên Mệnh cầm hai thanh kiếm, hắn phát hiện mình sử dụng hai thanh binh khí cùng lúc dường như càng quen tay, dung hợp tự nhiên.
Thậm chí một lòng hai dùng, một người mà như có hai người.
- Nguyệt Linh Lang sử dụng song kiếm, nhưng cũng chỉ là dùng hai thanh kiếm hỗ trợ lẫn nhau, không thể thành thạo sử dụng cùng lúc. Ta thì một lòng hai dùng, một kiếm thành hai, đây mới là thủ đoạn cao cấp nhất!
Lý Thiên Mệnh thử nghiệm một chút, hắn thả hai thanh kiếm ra, kết quả hai thanh kiếm tự động hợp lại làm một thể, Thiên Ý đế hoàng cũng dung hợp lại, quá trình diễn ra trong khoảnh khắc, không có chút cảm giác khó chịu nào.
Lại cầm kiếm to Đông Hoàng, Lý Thiên Mệnh động tâm niệm, Thiên Ý đế hoàng tách ra, Đông Hoàng Kiếm cũng chia đôi.
- Cho nên, năng lực tầng thứ hai của Đông Hoàng Kiếm là có thể cho ta một lòng hai dùng!
Điều này khác biệt rõ rệt với đôi kiếm ngắn của Dạ Lăng Phong.
- Thần kỳ.
Vậy là phương thức chiến đấu của hắn càng biến đổi khó đoán hơn.
- Không biết ba cánh cửa còn lại sẽ có năng lực gì?
Ít nhất hai cái đầu đủ làm Lý Thiên Mệnh kinh thán.
Hơn nữa thiên văn màu đen trên cánh cửa đen nhạt phong phú Thiên Ý đế hoàng trong Địa Thánh cảnh, khiến Lý Thiên Mệnh lại thăng cấp.
- Vào Thánh cảnh, hoàn thành lột xác, cảm giác như một bước lên trời. Cộng thêm đã thành công tu luyện Thần Tiêu đệ tứ kiếm, giờ thì thân thể, Thiên Ý, Thánh Nguyên, Đông Hoàng Kiếm, các mặt đều thăng cấp toàn diện.
Lý Thiên Mệnh hoàn thành Địa Thánh cảnh đệ nhất trọng, hắn đang rất mạnh.
- Về mặt cảnh giới ta đã từng bước đuổi theo kịp bạn cùng lứa, giờ đã mạnh hơn lúc ở Đông Hoàng Cảnh, nhanh chóng bắt kịp thiên tài Thần Đô.
Đặc biệt là Đông Hoàng Kiếm một phân thành hai, chắc chắn có không gian biến hóa rất lớn.
Lâu rồi không sử dụng loại trường kiếm nhẹ nhàng nhanh mạnh như vậy, nhưng mặc kệ là kiếm lớn hay trường kiếm thì Lý Thiên Mệnh đều sử dụng thành thạo.
Nói ngắn gọn là kiếm to mạnh hơn, trường kiếm dữ hơn.
Đông Hoàng Kiếm có thể biến hóa tự do.
Đến đây thì con đường Địa Thánh của Lý Thiên Mệnh rốt cuộc hoàn thành.
Hắn hít sâu một hơi.
Cùng lúc đó, Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Lam Hoang đều bước chân vào Địa Thánh cảnh đệ nhất trọng, đều sinh ra Thánh Cung Mệnh Tuyền. Huyết mạch của chúng nó phát sinh lột xác cùng một lúc, gông xiềng dần thả lỏng, bày ra chỗ cường thịnh của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.
Trong không gian bản mệnh vọng ra giọng nói kiêu ngạo của bé gà:
- Lý Thiên Mệnh, lão tử vùng lên rồi, giây phút vả mặt tới rồi! Ha ha ha ha ha ha!
Ánh lửa vụt qua, Huỳnh Hỏa xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh tập trung nhìn vào.
Con chim trước mắt đã to cỡ chim ưng dân gian bình thường, nó không còn non nớt mà mạnh mẽ như ưng, lông tơ màu vàng đã lột xác thành lông chim màu lửa đỏ, lông đuôi sặc sỡ nhiều màu.
Huỳnh Hỏa hiện tại rốt cuộc bày ra bộ dạng nên có của phượng hoàng.
Tục truyền phượng hoàng có sáu hướng, sáu hướng nghĩa là đầu hướng trời, mắt hướng mặt trời, lưng hướng trăng, cánh hướng gió, chân đạp đất, đuôi chạm đuôi. Lông chim ngũ sắc được gọi là nhân nghĩa lễ trí tín, là thú điềm lành Thánh Thú, chính địa vô song.
Hình thể của Huỳnh Hỏa vẫn rất nhỏ, có thể treo trên vai, không thể làm thú cưỡi, nhưng ít nhất nó không còn là gà con vẻ mặt táo bạo.
- Ha ha ha ha ha ha!
Bé gà ngửa đầu cười to, hai cánh chống nạnh, vẻ mặt xấu xa, đánh tan hình tượng phượng hoàng.
- Lão tử rốt cuộc thành tuấn nam, các em gà mái . . . A, ta phi! Các em chim mái, kẹp chặt hai chân, run rẩy đi!
Tưởng tượng cảnh tuyệt vời, gà lưu manh bất giác chảy nước miếng.
- Nàng Sóc Nguyệt, ngày hôm qua nàng còn lạnh lẽo với ta, hôm nay Kê gia cho nàng trèo cao không nổi!
Lý Thiên Mệnh liếc qua, vẫn là gà chứ còn gì nữa, thậm chí càng xấu xa.
Meow Meow nói:
- Kê ca, bớt chảy nước miếng đi, dưới đất trơn quá.
- Meow Meow, về sau đừng kêu ta là Kê ca nữa.
- Chứ kêu cái gì? Điểu ca?
- . . . thôi ngươi vẫn kêu là Kê ca đi.
Thật ra không chỉ riêng Huỳnh Hỏa, Meow Meow cũng lớn ra.
Nó từ Bé Mèo Mun to cỡ bàn tay đã lớn hơn gấp ba lần. Nhưng Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, phát hiện nó vẫn là mèo con bề ngoài ngốc manh, bên trong đen tối.
Nó vẫn có con mắt màu xanh to tròn, đệm thịt và mũi màu hồng, đầu tò mò nghiêng ngiêng, đuôi lắc lư. Miễn là mèo con không lộ ra móng vuốt màu đỏ thì trông vừa cưng vừa vô tội.
Xem ra chú mèo còn có thể đi tiếp trên con đường vờ đáng yêu, cùng lắm là từ mèo nhí biến thành mèo nhóc.
Sức sát thương của nó đối với nữ giới chỉ có tăng không giảm.
Nhưng mà . . .
Sau đợt lột xác này, lực lượng huyết mạch của chúng nó tăng vọt, sức chiến đấu càng mạnh, phỏng chừng năng lực vượt cấp khiêu chiến mạnh lên nhiều.
Còn về Lam Hoang thì nó không ra khỏi không gian bản mệnh, dù sao quá khổng lồ.
Sau đợt lột xác, bé rùa bự càng khổng lồ hơn, hoàn toàn thành ngọn núi di động, phỏng chừng nhiều Thánh Thú lục giai cũng không to bằng nó.
Không ngoài dự đoán, năng lực thân thể của nó lột xác càng hơn nữa, thành vua đánh gần thân.
Lần này thu hoạch phong phú.
Thứ tiêu hao duy nhất là một nghìn thánh tinh, linh khí thiên địa ở bên trong đều bị hút hết.
Điều này chứng minh Lý Thiên Mệnh tăng một trọng cảnh giới, được đến Thánh Nguyên nhiều hơn người khác, nhưng tiêu hao càng lớn.
So sánh thì Dạ Lăng Phong từ Địa Thánh cảnh đệ tam trọng đột phá đến đệ tứ trọng chỉ mới tiêu hao hơn năm trăm thánh tinh.
Đúng vậy, tám vạn người cùng nhau tu hành, cộng thêm đầy đủ linh khí thiên địa, tốc độ tiến bộ của Dạ Lăng Phong quả nhiên bắt kịp Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh đợi Dạ Lăng Phong ba ngày, y lại bước vào cảnh giới mới nhanh chóng mặt.