Dạ Lăng Phong nhạy bén cảm giác nguy hiểm phát ra từ người Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh ca, sao ta cảm giác hình như ngươi mạnh lên rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh nhìn về phương hướng Thập Phương Trấn Ma đạo tràng:
- Hết cách, có người muốn tìm cái chết thì ta phải chiều ý thôi.
Ước chừng thời gian thì sinh thần của Ngụy Vô Thượng vào ngày mai.
- Đi.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Lần sau lại tới đây thì chúng ta hãy vào khu thứ nhất.
- Được.
Nghĩa là bọn họ sẽ vọt vào tốp mười Thập Phương Thiên Địa bảng.
. . .
Bên ngoài Linh Uẩn Chi Địa.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong vừa đi ra đã thấy Bạch Tử Căng đứng dưới cây phong trước cửa.
Lá phong rơi rụng tạo thành một thế giới đỏ rực, nàng váy trắng thướt tha, tựa như ảo mộng.
Bạch Tử Căng ngoắc tay:
- Lại đây.
Lý Thiên Mệnh có dự cảm không may:
- Bạch tỷ tỷ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Bạch Tử Căng ngạc nhiên đánh giá Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới:
- Đã không sao rồi, không cần lo lắng. Ngươi đột phá thành công?
Nàng nhoẻn miệng cười nói:
- Ngươi rốt cuộc vào cảnh giới Thánh, ta đã nói suối phun linh khí long mạch có ích cho ngươi, không sai chứ?
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
- Lần này tu hành không dễ dàng, nhưng vượt qua được thì trời cao biển rộng. Bạch tỷ tỷ, rốt cuộc phát sinh cái gì?
- Vừa đi vừa nói.
Bạch Tử Căng ra hiệu Lý Thiên Mệnh đi theo nàng.
- Bên Tham Lang Cổ tộc ở Tây Phương Điện có một Thiên Sư tên Tô Hồng Âm, lần trước ngươi đã gặp rồi, nhớ không?
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Nhớ.
Bạch Tử Căng giải thích đơn giản:
- Nàng muốn giết Linh Nhi, nhưng đại ca của ta có mặt nên nàng ám sát thất bại, hiện tại bị bắt giữ rồi.
Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh dừng bước, giọng nói trở nên cực kỳ hung ác mà âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt bắn ra tia sáng đỏ sắc bén:
- Ả đang ở đâu?
- Còn ở nhà của các ngươi, ta mới biết tin liền tới tìm ngươi. Ngươi yên tâm, Linh Nhi không bị gì. Lần trước ta có nói với ngươi rồi, Đạo Cung có cao thủ bảo hộ các ngươi, không cần lo lắng có người ám sát. Trong khoảng thời gian này ca của ta ở kế bên nhà các ngươi, Tô Hồng Âm cho rằng Linh Nhi không phải nhân vật quan trọng gì nên mới có ý nghĩ kỳ lạ đó . . .
Bạch Tử Căng còn đang nói chuyện thì chợt một luồng gió vụt qua người, nhìn lại thì đã không thấy Lý Thiên Mệnh đâu.
- Tiểu tử này . . .
Bạch Tử Căng sợ Lý Thiên Mệnh mất kiểm soát nên mới muốn từ từ nói chuyện này, kết quả nàng vẫn đánh giá thấp phản ứng của hắn.
Đối phương hoàn toàn không thành công mà sao tổng như tên này đã nổi điên? Nếu người ta trầy da hay gì chắc hắn sẽ biến thân ma quỷ.
- Chờ ta một chút!
Bạch Tử Căng vịn trán, kêu Dạ Lăng Phong đuổi kịp, nàng cất bước đuổi theo Lý Thiên Mệnh.
Bạch Tử Căng thầm giật mình:
- Tốc độ này . . . xem ra hắn lần này đột phá, lột xác rất lớn.
. . .
Đình viện số một.
Rầm!
Lý Thiên Mệnh đẩy cửa xông vào, mặt âm trầm.
Lý Thiên Mệnh quét mắt qua, không ngờ bốn vị Điện Vương đều có mặt.
Một nam nhân lông mày trắng đứng trước mặt Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc, y là đại ca của Bạch Tử Căng, Bạch Tử Phong, một trong Điện Quân của Vị Lai Điện.
Lý Thiên Mệnh đã biết trước Bạch Tử Phong ở đây bảo vệ bọn họ.
Bên kia là một nữ nhân váy đỏ bị treo trên xà nhà, thứ trói nàng không phải dây thừng mà là kết giới thiên văn loại nhỏ, thiên văn chạy dọc trên kết giới, siết chặt tứ chi khiến nàng không thể nhúc nhích.
Phía không xa, một con thú bản mệnh Yêu Lang bị kết giới thiên văn trói, nó cũng hấp hối không thể nhúc nhích.
Lý Thiên Mệnh kêu lên:
- Linh Nhi!
Căn phòng ở chính giữa bật mở cửa, một thiếu nữ từ bên trong chạy ra.
Nàng còn chưa đứng vững thì một bóng người đã đến trước mắt của nàng, ôm chặt lấy nàng.
Cái ôm siết chặt làm nàng nghẹt thở.
Khương Phi Linh nói nhanh:
- Ca ca yên tâm, ta không sao cả, ta còn chưa rõ ràng phát sinh chuyện gì thì Điện Quân đại nhân đã bắt giữ hung thủ rồi. Ta thật sự không sao, ca ca không tin thì nhìn này.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh kiểm tra nàng từ đầu đến chân, quả nhiên không một vết trầy.
Nhưng trong lòng Lý Thiên Mệnh biết khi cường giả của Thần Đô ra tay với Linh Nhi thì nàng chỉ có hai loại khả năng, hoặc chết hoặc hấp hối, không thể nào bị thương nhưng còn sống được.
Tức là Tô Hồng Âm suýt giết chết nàng!
Lý Thiên Mệnh đẩy nhẹ nàng:
- Linh Nhi, muội vào trong phòng đi.
Hắn mỉm cười ra hiệu Khương Phi Linh yên tâm, rồi đóng cửa lại.
Lý Thiên Mệnh bước tới, cúi gập người hướng Bạch Tử Phong:
- Đa tạ bốn vị Điện Vương tiền bối, đa tạ Điện Quân tiền bối!
Bạch Tử Phong mỉm cười, vỗ vai hắn:
- Yên tâm, có ta ở, nhóm các ngươi sẽ không bị hại được.
Mấy ngày nay Bạch Tử Phong luôn ở cách vách, nghe tiếng cười của đám thanh niên này. Y khá thích Lý Thiên Mệnh, chẳng qua trước đây không lộ mặt.
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Vâng.
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Âm, Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Xin hỏi, ả là chủ mưu à? Hay phía sau có ai sai khiến?
Vị Lai Điện Vương nói:
- Nàng không chịu nói, nhưng không khó suy đoán ra chân tướng. Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng nói ra.
- Được.
Bạch Mặc nói:
- Nàng là người của Tham Lang Cổ tộc, nghe lệnh Tây Phương Điện Vương, cũng là tộc trưởng Tham Lang Cổ tộc, Ngụy Kỵ. Phe Phương Điện bọn họ tự nhiên không hy vọng thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị các ngươi lớn lên, lớn đến trình độ như tổ tiên Lý Thần Tiêu của các ngươi thì bọn họ không có chỗ đứng trong Thập Phương Đạo Cung. Cho nên bọn họ sẽ tìm hết các cách chèn ép ngươi, phá hủy ý chí của ngươi. Nếu giết tiểu cô nương Linh Nhi sẽ đả kích nặng đến ngươi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta hiểu rồi. Ta đi xem Tô Hồng Âm, ả không nhúc nhích được, sẽ không bị thương ta được chứ?
Bạch Tử Phong đáp:
Sẽ không, đi đi.
Trong khi bọn họ còn thảo luận chuyện thượng cổ hoàng tộc thì Lý Thiên Mệnh một mình đi tới trước mắt Tô Hồng Âm.
Bạch Tử Căng và Dạ Lăng Phong đã trở về, nhưng hai người đứng phía xa.
Tô Hồng Âm không thể nhúc nhích nhưng có thể nói chuyện, nàng cười cợt nhả, không hề sợ hãi nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Đã lâu không gặp, Lý Thiên Mệnh, hình như ngươi càng đẹp trai, hấp dẫn hơn.
Lý Thiên Mệnh ánh mắt sáng rực nhìn nàng:
- Ngươi thật sự muốn giết muội ấy?
Tô Hồng Âm cười khúc khích nói:
- Đúng rồi, tiểu cô nương lớn lên xinh xắn, đáng tiếc là phế vật, hồng nhan chóng già, chớp mắt sẽ thành xương trắng, không bằng tỷ tỷ đây giữ mãi thanh xuân.
Lý Thiên Mệnh nhìn Tô Hồng Âm chằm chằm, hỏi:
- Ngươi giữ mãi tuổi xuân?
Mắt hắn nhìn vào cần cổ của Tô Hồng Âm.
Tô Hồng Âm cười đắc ý mà càn rỡ:
- Đúng thế, tỷ tỷ hơn bốn mươi nhưng thấy giống cô nương mười sáu tuổi không? Qua mười năm nữa, tiểu cô nương của ngươi còn già hơn ta.
Lý Thiên Mệnh gằn từng chữ:
- Sẽ không.
Tô Hồng Âm tò mò hỏi:
- Tại sao không?
- Bởi vì . . . ngươi sẽ chết ngay bây giờ!
Lý Thiên Mệnh từ im lặng đến bùng nổ chỉ trong một giây.
Đông Hoàng Kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Lý Thiên Mệnh, vung kiếm với tốc độ nhanh nhất.
Phập!
Đông Hoàng Kiếm chém vào cổ của Tô Hồng Âm.
Tô Hồng Âm ngây ra, sau đó hét rầm lên:
- A!
Vô số người nghe tiếng hét đưa mắt nhìn sang.
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu, hắn không ngờ Thiên Thánh Chi Thể kiên cường dẻo dai như vậy, hắn không thể một nhát chém đứt đầu.
Nhưng cũng lìa một phần ba.