- Ngươi . . .!!!
Tô Hồng Âm vừa bật thốt thì Lý Thiên Mệnh như nổi điên, rút kiếm chém thêm một lần nữa.
Lý Thiên Mệnh như cầm cây búa chặt cây, liên tục hai đường kiếm chém vào cần cổ phun suối máu.
Răng rắc!
Xương sống gãy, dù là cảnh giới Thiên Thánh, không thể nhúc nhích bị Lý Thiên Mệnh liên tục chém ba kiếm thì đầu cũng phải rớt xuống.
Tô Hồng Âm trợn to mắt.
Nàng đến chết cũng không hiểu tại sao mình cứ thế chết đi.
Vèo!
Đông Hoàng Kiếm cắm phập vào đất bùn trước mắt Tô Hồng Âm.
Trong tuyệt vọng, ánh mắt cuối cùng của Tô Hồng Âm nhìn thiếu niên mắt đỏ máu, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Thật ra từ lúc Lý Thiên Mệnh chém nhát kiếm thứ hai thì bốn vị Điện Vương có thời gian ngăn cản, nhưng bọn họ bị giật mình, tạm dừng.
Do dự trong khoảnh khắc, Tô Hồng Âm đã mất mạng.
Bạch Tử Căng giật mình hét lên, trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ôi chao!
Bạch Tử Căng hiểu rõ thiếu niên này nhất, khi thấy hắn điên cuồng liên tục chém ba nhát thì nàng hiểu lý do tại sao hắn làm như vậy.
Chỉ có thể nói, Khương Phi Linh quá quan trọng với hắn.
Không ai ngờ chỉ là một lần mưu sát không thành mà tại sao Lý Thiên Mệnh giận điên lên.
Trong lòng mỗi người đều có một vài việc, vài người vô cùng quan trọng, không cho phép khinh nhờn.
Đối với Lý Thiên Mệnh thì Vệ Tịnh hay Linh Nhi đều là vảy ngược khiến hắn nháy mắt điên cuồng.
Mưu sát không thành vẫn đủ chọc hắn đánh mất lý trí.
Nhưng mà . . .
Cửa lớn đình viện số một bị đụng mở.
Nhiều người từ bên ngoài chạy vào, Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên. Người dẫn đầu là Tây Phương Điện Vương Ngụy Kỵ, lão ở bên ngoài nghe tiếng hét quen thuộc thì xông thẳng vào.
Vừa bước vào bọn họ đã thấy đầu của Tô Hồng Âm rớt xuống.
Ngay trước mắt bọn họ, Lý Thiên Mệnh cắm Đông Hoàng Kiếm xuống đất, túm tóc dài của Tô Hồng Âm, xách đầu người lên ném về phía Tây Phương Điện Chủ.
- Cầm lấy, mang về đi.
Một thiếu niên mới trưởng thành, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Tây Phương Điện Chủ ngẩn ngơ.
Trong khoảnh khắc đó, một mảnh tĩnh lặng.
Tây Phương Điện Chủ cầm đầu người, cái đầu còn nhỏ máu tí tách.
Yên tĩnh qua đi là bùng nổ.
Nhưng bốn vị Điện Vương cộng thêm Bạch Tử Phong đã chắn trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Hiển nhiên bọn họ không đoán được Lý Thiên Mệnh sẽ kích động như vậy, nhưng chuyện đã phát sinh.
Ngụy Kỵ bỗng cười âm trầm, ném cái đầu xuống đất:
- Ha ha ha!
Lão nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, hỏi:
- Xin hỏi bốn vị, tại sao muốn giết Thiên Sư của tộc ta? Hôm nay không cho một lời giải thích thì Ngụy mỗ quyết không bỏ qua!
Bạch Mặc cười khẩy nói:
- Giải thích? Vậy phải hỏi ngươi tại sao phái nàng tới mưu hại đệ tử của Vị Lai Điện ta.
Ngụy Kỵ nheo mắt lại bắn ra tia sáng hung mãnh:
- Đệ tử của Vị Lai Điện?
- Đúng vậy! Hậu duệ của thánh tộc Lý thị, nghĩa tử của Lý Vô Địch, thể Ngũ Kiếp Luân Hồi!
Khi nói câu đó, Bạch Mặc đặt tay lên vai Lý Thiên Mệnh.
Bọn họ âm thầm tráo đối tượng mà Tô Hồng Âm ám sát.
Lý Thiên Mệnh hiểu ý của họ, ám sát hắn thì tính chất nghiêm trọng hơn là ám sát Khương Phi Linh, dù sao nàng không phải đệ tử của Đạo Cung. Xem ra bọn họ cũng không muốn bỏ qua cho Tô Hồng Âm, chẳng qua không đoán trước được Lý Thiên Mệnh hung hăng như thế.
Ngụy Kỵ tức giận quát:
- Vớ vẩn! Ngươi có chứng cớ gì?
Bạch Mặc trầm giọng nói:
- Nhi tử của ta ở chỗ này bảo hộ bọn họ, Tô Hồng Âm lẻn vào ám sát Thiên Mệnh bị bắt giữ tại chỗ, còn cần chứng cứ sao? Nếu không có nhi tử của ta thì hậu duệ của Lý Thần Tiêu đã bị nàng ta giết! Ngụy Kỵ, Tô Hồng Âm chỉ là một vị Thiên Sư, ngươi kích động cái gì? Không lẽ đúng là ngươi sai khiến?
Đám người xúm lại ở bên ngoài, bọn họ cũng thấy rõ hình ảnh sau khi mở cửa.
Ngụy Kỵ im lặng thật lâu, lão đương nhiên không thể nói Tô Hồng Âm muốn giết Khương Phi Linh chứ không phải Lý Thiên Mệnh.
Nếu thốt ra lời này thì chẳng phải đã nói lên đúng là lão sắp xếp à?
Bạch Mặc thay đổi nhân vật làm Ngụy Kỵ nhíu chặt mày, nói thật thì giá trị của một Thiên Sư chắc chắn không thể so sánh với thể Ngũ Kiếp Luân Hồi rồi.
Nhưng đây là nữ nhân của lão!
Ngụy Kỵ còn chưa biết Lý Thiên Mệnh chỉ mới quay về từ Linh Uẩn Chi Địa.
Cho nên, chỉ có thể nhận!
Vì thế, Ngụy Kỵ nói:
- Bạch Mặc, ngươi đừng ngậm máu phun người, thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị có lợi cho toàn bộ Thập Phương Đạo Cung, ta không biết Tô Hồng Âm nghĩ thế nào mà làm vậy, chuyện này không liên quan đến ta.
Hùng hổ xông đến,bực tức mà đi.
Cho dù lúc đến Ngụy Kỵ đã dự phòng tình huống tệ nhất, nhưng không ngờ Tô Hồng Âm trực tiếp bị làm thịt.
Bạch Mặc khoát tay:
- Vậy là xong, không tiễn.
Gã bổ sung thêm:
- Và thông báo xuống, ai còn dám muốn ám sát hai hậu duệ thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị ở trong Thập Phương Đạo Cung thì Tô Hồng Âm là kết cuộc của kẻ đó!
Máu nóng dồn lên não nhưng Ngụy Kỵ chỉ có thể ngậm miệng, dù sao Tô Hồng Âm thật sự ám sát thất bại.
Ngụy Kỵ không nghĩ ra tại sao nàng xuống tay với Lý Thiên Mệnh làm gì?
Cơ hội vụt thoáng qua, Ngụy Kỵ bước đầu không rõ ràng hành tung của Lý Thiên Mệnh nên thua những bước sau.
Khi Ngụy Kỵ đi, cười âm trầm:
- Bốn vị không nên vui mừng quá sớm, Thập Phương Đạo Cung không phải do bốn vị quyết định.
Rõ ràng lão đang ám chỉ bên phe lão còn có Điện Vương khác, thậm chí là thượng cổ hoàng tộc.
Bạch Mặc nói:
- Ngươi nói rất đúng, Đạo Cung do cung chủ quyết định, lời chúng ta nói không là gì.
Ngụy Kỵ xoay người đi:
- Ha ha!
Lý Thiên Mệnh ở trong vòng bảo vệ Điện Vương, hét to một tiếng:
- Tây Phương Điện Chủ!
Ngụy Kỵ vụt ngoái đầu, ánh mắt như sói đói rơi vào người thiếu niên này:
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Ngày mai là sinh thần của tôn nhi của Tây Phương Điện Chủ, ta muốn tặng một món quà suốt đời khó quên cho hắn, nhờ Tây Phương Điện Chủ nhớ báo cho hắn ngày mai chờ ta ở Thập Phương Trấn Ma đạo tràng.
Ngụy Kỵ lạnh lùng cười:
- Được.
Đoàn người chính thức rời đi.
Sóng gió nơi này sẽ nhanh chóng thổi quét sang nơi khác.
Một ngày sau.
Không chỉ có mấy vạn người kéo đến Thập Phương Trấn Ma đạo tràng.
. . .
Người của Tây Phương Điện rời đi, bên ngoài hoàn toàn sôi trào, nhưng trong đình viện yên tĩnh lại.
Lý Thiên Mệnh dần bình tĩnh lại, sắc đỏ trong mắt tan biến:
- Năm vị tiền bối, vừa rồi ta hơi mất kiểm soát, xin lỗi.
Bạch Mặc nói:
- Thiên Mệnh, không sao, việc này chủ yếu xem ý của ngươi, Tô Hồng Âm không quan trọng gì, ngươi quyết giết thì cứ trút hết cơn giận, không sao cả. Ban đầu chúng ta không giải quyết nàng chỉ vì nàng không phải kẻ cầm đầu, chỉ là người chấp hành.
Kẻ cầm đầu chắc chắn là Tây Phương Điện Chủ Ngụy Kỵ, Lý Thiên Mệnh đến chết cũng sẽ không quên người này.
Bạch Mặc nói:
- Ngươi và muội muội của ngươi muốn lớn lên thì nhất định phải chống lại những người kia, bọn họ chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn càng lúc càng tàn nhẫn với các ngươi. Cho nên, có giết Tô Hồng Âm hay không đều không sao cả, mấu chốt là cuộc đấu giữa chúng ta và bọn họ. Hôm nay Tô Hồng Âm chết chỉ là xé rách da mặt, chuyển từ sóng ngầm hùng dũng lên mặt nước, không ảnh hưởng quá lớn, ngươi đừng để nó ám ảnh trong lòng là được.
- Đa tạ Điện Vương!
Lý Thiên Mệnh chân thành cảm kích bọn họ.
Suy nghĩ của họ gần giống như hắn.
Nhóm Bạch Mặc cười nói:
- Thật ra chuyện của hai hài tử các ngươi đều là việc nhỏ, chủ yếu vẫn là Lý Vô Địch, hắn mới là người khiến phe kia kiêng kỵ. Chờ ngày nào đó nghĩa phụ của ngươi đến, bọn họ sẽ nhảy nhót càng kịch liệt hơn, dù sao đó là quái vật thể Bát Kiếp Luân Hồi.
Nếu bọn họ biết Lý Thiên Mệnh là thể Thập Kiếp Luân Hồi thì không rõ sẽ có nét mặt gì?