Nam Phương Điện Vương Tần Cửu Phủ hỏi:
- Thiên Mệnh, ngươi khác với muội muội của ngươi, Khinh Ngữ là một cô nương hiền dịu, nhưng ngươi là người có quyết đoán, đây là lý do hôm nay chúng ta ủng hộ ngươi giết người. Ý chí của ngươi rất mạnh, là nhân tài đáng giá đào tạo, chúng ta xem trọng ngươi. Vì Thập Phương Đạo Cung chúng ta, hãy đè đầu tất cả thiên tài trẻ tuổi Thần Đô xuống, có tự tin đó không?
Nói vậy là hắn chỉ cần đánh người, đã có bọn họ dọn dẹp ở phía sau.
Vậy thì còn sợ cái quái gì!
Lý Thiên Mệnh nghiến răng nói:
- Vậy thì ta nhất định sẽ đập chết hết cả đám!
Khi Lý Thiên Mệnh thấy Linh Nhi đứng cạnh cửa, cảm động đến mắt ướt nước thì hắn càng hung hăng hơn, lửa giận đang dồn một bụng đây.
- Ngày mai sẽ đến lượt ngươi, Ngụy Vô Thượng!!!
Hôm sau.
Thập Phương Trấn Ma đạo tràng, Đạo Tháp, tầng cao nhất.
Tây Phương Điện Chủ Ngụy Kỵ đến từ Tham Lang Cổ tộc ngồi trên ghế cao, bốn Điện Quân của Tây Phương Điện đứng sau lưng lão.
Hôm nay ánh mắt của Ngụy Kỵ càng âm trầm lạnh lùng, e rằng hôm qua trở về đã đấm ngực giậm chân rất nhiều.
- Ít nhất có hai mươi vạn người đến nhỉ?
Ngay lúc này, một giọng nói từ sau lưng truyền đến, Ngụy Kỵ không cần xem cũng biết ai đến.
Nàng là Điện Vương của Địa Chi Điện, người khống chế Thất hoàng mạch của thượng cổ hoàng tộc hiện tại, Khương Tiễn Ảnh.
Đương nhiên, sau khi Dục Đế lên ngôi thì Thất hoàng mạch đã không gọi là Đông Dương thị, toàn thể sửa họ Khương, Thất hoàng mạch đổi thành Thất quân mạch, không còn thân phận hoàng mạch.
Thập Phương Đạo Cung hiện giờ là thượng cổ hoàng tộc cơ hồ khống chế Đông Phương Điện, Địa Chi Điện, Tử Linh Điện, nắm giữ gần một phần ba Thập Phương Đạo Cung trong tay, nhiều hậu duệ hoàng tộc Khương thị tu hành trong Thập Phương Đạo Cung.
Khương Tiễn Ảnh là một nữ nhân, vóc dáng yêu kiều, nhan sắc xinh đẹp, thoạt trông tuổi hơn ba mươi, không thể nhìn ra nàng đã gần trăm tuổi.
Nàng không phải nữ nhi của Càn Đế mà là phi tử của thất hoàng tử, nhi tử thứ bảy của Càn Đế. Thất hoàng tử từng làm thái tử, về sau không sống lâu hơn Càn Đế nổi, tuy chưa chết nhưng đã bước vào tuổi già, hoàn toàn rút khỏi đại cuộc Thần Đô. Sau khi thất hoàng tử thoái ẩn, phi tử thứ tám của gã là Khương Tiễn Ảnh đứng ra chống dậy Thất hoàng mạch, thậm chí làm Địa Chi Điện Vương, một nữ cường giả nổi tiếng ở Thần Đô.
Nói thật, ban đầu Khương Tiễn Ảnh là cháu ngoại gái của trượng phu thất hoàng tử, nên nàng cũng là thượng cổ hoàng tộc có huyết mạch rất thuần chính.
Thượng cổ hoàng tộc chú trọng huyết mạch thuần chính, rất thường thấy huyết thống gần thành thân với nhau, cũng vì tầng thân phận này nên nàng mới được cường giả và hậu bối của Thất quân mạch hiện tại ủng hộ.
Lúc này.
Khương Tiễn Ảnh mang theo Điện Quân của Địa Chi Điện lên Đạo Tháp, ngồi xuống cạnh Ngụy Kỵ. Nàng đã lớn tuổi nhưng thân thể mềm mại vẫn khí huyết thịnh vượng, bảo dưỡng cực kỳ động lòng người, rất hiếm thấy.
Một thiếu niên đi theo bên cạnh Khương Tiễn Ảnh, gã ngoan ngoãn theo hầu nàng, mắt nhìn Thập Phương Trấn Ma đạo tràng.
Người này là Đông Dương Ngọc.
Nhưng sau khi Dục Đế đăng cơ, Thất quân mạch từ Đông Dương hoàng tộc đổi thành Khương thị hoàng tộc, gã mất thân phận Đông Dương thị, sửa tên Khương Ngọc.
Tên đứng đầu Thập Phương Thiên Địa bảng là Khương Ngọc.
Cấp bậc nghiêm ngặt của thượng cổ hoàng tộc thực dụng như vậy đấy.
Sau khi Khương Tiễn Ảnh ngồi xuống, Ngụy Kỵ mới chậm rãi nói:
- Lần này quyết đấu ước chừng sẽ dẫn đến hơn một nửa đệ tử Đạo Cung xem cuộc chiến. Lý Thiên Mệnh là một kẻ gây ầm ĩ, không có chút tự giác làm nhi tử của tội phạm, ỷ vào có người che chở, trong mắt không người, thổi phồng nhiều, khá nhiều người chờ xem hắn có bản lĩnh gì.
Khương Tiễn Ảnh hỏi:
- Người mạnh nhất mà hắn từng đánh bại là ai?
Ngụy Kỵ trả lời:
- Một nha đầu của Kỳ Lân cổ tộc, cùng lắm là Địa Thánh cảnh đệ tam trọng.
Khương Tiễn Ảnh hỏi:
- Vậy là kém hơn Vô Thượng rất nhiều, Vô Thượng sắp đệ lục trọng đúng không?
Ngụy Kỵ hơi bất mãn nói:
- Gần đây hắn ham chơi, chậm trễ tu hành, không khắc khổ, khiến người yên tâm giống Khương Ngọc. Đáng đời hắn chỉ có thể xếp hạng mười.
Khương Tiễn Ảnh mỉm cười nói:
- Ngọc nhi cũng cả ngày vẽ vời, chậm trễ tu hành.
- Khác chứ, Khương Ngọc là Thần Văn Sư, vẽ tranh trợ giúp cho hắn, còn Vô Thượng thuần túy là say mê ăn chơi rượu chè.
Khương Tiễn Ảnh nói:
- Hài tử đó thích quen bằng hữu rộng rãi, xây dựng quan hệ cá nhân, tương lai chinh chiến cho Thần Quốc, đạt được công danh, quang tông diệu tổ, cũng coi như có bản lĩnh.
Ngụy Kỵ nói:
- Ừm, đợi qua ải hôm nay đã, đè cái gọi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi xuống hố đất làm con chuột.
- Xem ra ngươi khá tin tưởng vào Vô Thượng?
Ngụy Kỵ cười khẩy nói:
- Làm một ít chuẩn bị, ít nhất sẽ không thua. Người cũng biết hạng mười và mười một cơ bản không có gì khác biệt, nhưng nếu cho Lý Thiên Mệnh bài học suốt đời khó quên thì được lợi.
- Nhóm Bạch Mặc chắc cũng sẽ chuẩn bị vũ khí bí mật cho nhi tử của tội phạm này chứ?
- Sẽ không.
- Tại sao không?
Ánh mắt Ngụy Kỵ hung hăng nói:
- Bởi vì bốn người kia là hạng do dự thiếu quyết đoán, khuyết điểm lớn nhất là không đủ nhẫn tâm!
Ý là lão thì có dư sự nhẫn tâm.
Khương Tiễn Ảnh lạnh lùng nói:
- Vậy nhi tử của Lý Mộ Dương thảm rồi, cái tên đó, lúc trước ta thấy hắn và tiểu công chúa yêu nhau đến chết đi sống lại, kết quả hắn giết tiểu công chúa, còn cùng người khác sinh hài tử, thật là tạo nghiệt. Ai thấy nghiệt chủng như vậy đều sẽ tức giận.
Ngụy Kỵ thản nhiên nói:
- Ta không biết người khác thế nào, nhưng thượng cổ hoàng tộc các người đều khá tức giận.
Khương Tiễn Ảnh nói:
- Ừ, nếu không phải Đông Dương Lăng mất tích thì Dục Đế có thể rảnh tay giải quyết vấn đề này rồi.
- Ha ha.
- Ngươi biết tung tích của Đông Dương Lăng không?
- Đừng gài bẫy, ta không biết.
- À.
. . .
Thập Phương Trấn Ma đạo tràng.
Đưa mắt nhìn, người người kề vai nhau, biển người đông đúc.
Số người nhiều còn hơn lúc tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực.
Những người này đa số là đệ tử Đạo Cung, một số khác là ở bên ngoài trà trộn vào.
Trận ước chiến này, vì tính đặc biệt của thân phận Lý Thiên Mệnh nên thậm chí hấp dẫn các thế lực Thần Đô chú ý.
Một tiểu bối mà có thể gây chú ý lớn như thế thì khá hiếm thấy.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh đứng giữa gió lốc, vô số người đưa mắt nhìn hắn, thảo luận chuyện phụ thân Lý Mộ Dương của hắn.
- Phụ thân của Lý Thiên Mệnh này là tội phạm, giết công chúa, trộm Luân Hồi Kính, tuy không liên quan gì hắn nhưng nên nép mình xuống, hèn chút thì tốt rồi, có cần vừa đến đã chọc vào người khác không? Tự đại huênh hoang như vậy, thật là tự tìm đường chết.
- Nghe đâu Ngụy Vô Thượng muốn theo đuổi muội muội của hắn, bị từ chối nên thẹn quá hóa giận mà?
- Không phải muội muội ruột, là nghĩa muội, không có quan hệ huyết thống, ngươi hiểu chưa?
- Thì ra là vậy. Nói thật thì nếu hắn khách khí một chút, chừa chút thể diện cho Ngụy Vô Thượng, ngoan ngoãn đi tham gia tiệc sinh thần thì người ta không đến mức tức giận như vậy.
- Ta nghe nói Lý Thiên Mệnh còn giết Thiên Sư Tô Hồng Âm?
- Người tốt như Thiên Sư Tô Hồng Âm, thật đáng tiếc, nghe nói bị vu oan.
- Quá đáng xấu hổ, ỷ thế hiếp người, khốn nạn!
- Không hiểu nổi, người như vậy dù có tiềm lực lớn hơn một chút thì có gì đáng giá che chở? Thực lực của hắn mạnh lắm sao?
- Nhìn liền biết, mấy hôm trước có người nói hắn còn là Thiên Ý, hình như gần đây đột phá Địa Thánh cảnh. Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mang đến năng lực khiêu chiến vượt cấp cho hắn, nhưng tốc độ tu luyện rất bình thường.
- Đừng nói nữa, Ngụy Vô Thượng đến rồi!