Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 646 - Chương 646 - Chúc Ngươi Sinh Thần Vui Vẻ

Chương 646 - Chúc ngươi sinh thần vui vẻ
Chương 646 - Chúc ngươi sinh thần vui vẻ

Bọn họ nhìn thấy!

Lý Thiên Mệnh đã xuất hiện ở trước mắt Phệ Hỏa Yêu Lang.

Một thiếu niên tóc trắng, hai thanh Đông Hoàng Kiếm, một loại kiếm quyết cùng bạo phát.

Nghịch Thần kiếm ý, Vạn Kiếm Độc Tôn!

Phập!

Song kiếm đâm ra cùng lúc, cắm lút cán vào hai con mắt của Phệ Hỏa Yêu Lang.

Phệ Hỏa Yêu Lang tuyệt vọng hét thảm:

- Hú hú!

Đinh đinh!

Hai thanh Đông Hoàng Kiếm ghép lại thành một trong tay Lý Thiên Mệnh.

Thần Tiêu đệ tam kiếm.

Ba kiếm bạo phát, hai tay cầm kiếm chém xuống.

Răng rắc!

Phệ Hỏa Yêu Lang rên rỉ, khi thiếu niên đáp xuống đất thì một cái đầu sói khổng lồ bịch một tiếng rơi xuống sau lưng hắn, máu phun đầy trời.

Trong hình ảnh rung động như vậy, Lý Thiên Mệnh như không nghe thấy, mắt đỏ như máu hội tụ với Đế Ma Hỗn Độn, sau đó cùng lao về phía Ngự Phong Yêu Lang.

Đúng vậy, Ngự Thú Sư sinh ba thì tùy hứng vậy đấy.

Dù là Ngự Thú Sư song sinh cũng không đỡ nổi ưu thế đông người của Lý Thiên Mệnh, đặc biệt khi mà hắn vừa đông người vừa là tinh nhuệ, đều là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.

Lần này cảnh giới Thánh lột xác khiến năng lực máu thịt của ba chiến sủng trưởng thành bàng bạc, đừng nhìn bé gà nhỏ nhưng toàn dồn nén tinh hoa.

Huỳnh Hỏa trông thấy Phệ Hỏa Yêu Lang bị giết, nó ngầm hiểu, chuyển sang bên Ngụy Vô Thượng, so đấu kiếm thuật với gã.

Lý Thiên Mệnh và Meow Meow lao nhanh lên chặn lại Ngự Phong Yêu Lang nổi khùng.

Tất cả diễn ra trong tích tắc.

Ngự Phong Yêu Lang nổi khùng thi thố thần thông Thập Vạn Phong Sa, trong phút chốc gió lốc khủng bố ập đến, cát bụi đầy trời.

Nhưng Ngự Phong Yêu Lang hoàn toàn không ngờ dường như gió lốc của nó bị suy yếu.

Bởi vì đài chiến đấu nằm trong phạm vi của trường thời gian.

Oong!

Thiên Chi Dực của Lý Thiên Mệnh giương cánh bay lên, tốc độ lại tăng lên, thậm chí xé rách gió lốc, xuất hiện ở trước mắt Ngự Phong Yêu Lang.

Giờ phút này, thần thông Hồn Thiên Điện Ngục của Meow Meow buông xuống.

Hồn Thiên Điện Ngục như cối xay tia chớp đen to lớn từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu Ngự Phong Yêu Lang.

Xèo xèo xèo!

Vòng xoáy lôi đình mạnh mẽ xoay tròn nhốt Ngự Phong Yêu Lang vào trong, tia chớp đen tê liệt không ngừng chui vào người của nó, điện da sói tróc ra, thịt khét.

Ngay khi Ngự Phong Yêu Lang bị điên sắp tê liệt, sợ hãi thì một bóng người xuyên thấu tất cả, xuất hiện ở phần bụng yếu ớt nhất của nó.

Đó là Lý Thiên Mệnh!

Phập!

Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh giơ hai thanh Đông Hoàng Kiếm đâm vào bụng của Ngự Phong Yêu Lang.

Hai bên cứ như vậy lướt qua nhau.

Roẹt roẹt!

Mọi người ngơ ngẩn trông thấy bụng của Ngự Phong Yêu Lang bị rạch hai vết thương lớn, nội tạng rơi đầy đất.

Ngự Phong Yêu Lang gào thảm thiết ngã xuống đất, chớp mắt tắt thở.

- Ngươi . . .!

Lý Thiên Mệnh ngoái đầu nhìn, Ngụy Vô Thượng chết đứng như trời trồng.

Ngụy Vô Thượng không còn vẻ châm biếm và kiêu ngạo như lúc trước nữa, càng không có cảm giác ưu việt của đệ tử quyền quý Thần Đô, gã bây giờ chỉ là phế vật đã tan vỡ thần kinh.

Dưới sự tấn công của Lý Thiên Mệnh, Ngụy Vô Thượng như con thỏ, hoàn toàn không có sức đánh trả.

Bây giờ hai con thú bản mệnh chết trận, dù có thể tranh thủ trong vòng một canh giờ chuyển hóa thành sinh linh làm bạn thì Ngụy Vô Thượng cũng bị phế một nửa, về sau đừng trông mong đuổi kịp bạn cùng lứa.

Hiện thực đó như vạn kiếm xuyên tim.

Lý Thiên Mệnh ở trong mắt Ngụy Vô Thượng đã tóc trắng nhuộm máu, khi ánh mắt của hắn như tử thần khóa chặt gã thì gã đã biết cái gì gọi là sợ hãi.

Leng keng!

Trong khi Ngụy Vô Thượng sững sờ, Xích Viêm Hoàng Kiếm của Huỳnh Hỏa đánh bay Phong Hỏa Yêu Đao của gã, lưu tinh chùy trên đuôi Lam Hoang đập vào người gã.

- Phụt!

Bị một đòn như trời giáng, Ngụy Vô Thượng gần như ói ra ruột gan phèo phổi, gã như con diều đứt dây rớt xuống đất.

Vui sướng khi người gặp họa

Nguyên Thập Phương Trấn Ma đạo tràng tĩnh lặng không một tiếng động.

Mỗi người trợn to mắt ốc bươu.

Có lẽ có người đoán trước đây sẽ là chiến đấu đặc sắc, nhưng tuyệt đối sẽ không ngờ là trận chiến nghiền áp không chút cơ may lật ngược.

Mọi người chưa kịp giãn ra cơ mặt cứng ngắc thì ngay lúc này . . .

- A!!!

Ngụy Vô Thượng cả người đẫm máu cố gắng bò dậy, trong đôi mắt tan vỡ tràn ngập hung hăng, chớp mắt gã lấy ra một quyển sách từ nhẫn tu di của mình.

Ngụy Vô Thượng quát to, hung hăng như kẻ bỏ mạng:

- Đi chết đi!!!

- Tránh ra!

Lý Thiên Mệnh vung tay trái, Điện Ma Cửu Tiết Liên vụt qua cắm phập vào thiên văn thư.

Phản ứng của Lý Thiên Mệnh có thể nói là nhanh như tia chớp.

Nhưng vẫn muộn một bước.

Trên người Ngụy Vô Thượng đẫm máu, khi gã cầm thiên văn thư thì máu đã dính vào sách, dẫn động quyển sách.

Điều này nói lên đây không phải thiên văn thư của Ngụy Vô Thượng.

Nhưng bị phán định thất bại và giết ngược lại Lý Thiên Mệnh, cái nào quan trọng hơn?

Đương nhiên là giết ngược lại!

Bùm!

Thiên văn thư thoáng chốc xé rách, uy lực khủng bố bộc phát ra, hình thành mũi nhọn ánh sáng vàng chói mắt, mũi nhọn ánh sáng hóa thành cây trường thương màu vàng to lớn bắn về phía Lý Thiên Mệnh, kinh thiên động địa.

Xem uy lực thì ít nhất là thiên văn thư nhị tinh, rất có thể giá trị trên vạn thánh tinh, thậm chí là vô giá.

Xem ra Lý Thiên Mệnh chết chắc.

Bùm bùm bùm!

Liên tục vang ba tiếng nổ.

Mọi người chưa kịp thấy rõ thì ba ngọn núi xanh chắn trước mắt Lý Thiên Mệnh, mũi nhọn ánh sáng vàng xung phong đâm nát ba ngọn núi xanh ngọc.

Tuy núi xanh bị phá nhưng cản trở tốc độ của mũi nhọn ánh sáng vàng.

Chỉ cần một khoảnh khắc dừng lại, Lý Thiên Mệnh vỗ Thiên Chi Dực bay lên trời, mũi nhọn ánh sáng vàng vụt qua dưới bàn chân hắn.

Phạm vi mũi nhọn ánh sáng vàng không lớn, Lý Thiên Mệnh ở giữa không trung giang thẳng chân ra, tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.

- Ôi mợ!

Lý Thiên Mệnh vã mồ hôi lạnh, nếu mình không giang chân ra nhanh thì đã bị cụt hai chân rồi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Linh Nhi, muội suýt gặp bất hạnh!

- Hả?

- Nếu mũi thương của đối phương cao thêm chút nữa là muội không được hưởng hạnh phúc rồi.

- . . .

Nói giỡn là một nhẽ, song song đó, Lý Thiên Mệnh hành động chớp nhoáng.

Giây sau Lý Thiên Mệnh đã áp sát Ngụy Vô Thượng.

- Ngươi . . . ngươi không chết?!

Mãi đến lúc này, trên mặt Ngụy Vô Thượng tràn ngập sợ hãi.

Ngụy Vô Thượng muốn lấy thứ khác ra khỏi nhẫn tu di, nhưng Đông Hoàng Kiếm màu đen của Lý Thiên Mệnh nhanh hơn.

Một kiếm vung lên chém bay cánh tay của Ngụy Vô Thượng.

Ngụy Vô Thượng đổ mồ hôi lạnh, đau đớn run rẩy, hét chói tai:

- Ngừng, ta tự phế tu vi!

- Khùng mới tin ngươi!

Lý Thiên Mệnh ra tay, có lẽ hắn chỉ có cơ hội trong khoảnh khắc.

Ngụy Vô Thượng dám dùng thiên văn thư trái luật, chờ khi gã thoát khỏi vùng nguy hiểm mà chịu ngoan ngoãn tự phế tu vi thì Lý Thiên Mệnh sẽ theo họ của gã.

Khi Đông Hoàng Kiếm màu đen chém bay một tay thì Đông Hoàng Kiếm màu vàng đã đâm thủng Thánh Cung của Ngụy Vô Thượng.

Bùm!

Mệnh Tuyền nổ tung xé rách vết thương dữ tợn, vô số Thánh Nguyên trào ra, tán thành linh khí thiên địa, lá rụng về cội.

Ngụy Vô Thượng chết đứng.

Gã dùng ánh mắt thê thảm cúi đầu nhìn Đông Hoàng Kiếm xuyên bụng mình, sau đó sợ hãi mà tuyệt vọng nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Ngươi . . .

Phập!

Ngụy Vô Thượng muốn mắng chửi, trong tích tắc, Đông Hoàng Kiếm màu đen trên tay Lý Thiên Mệnh đã đâm vào lưỡi của gã.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện.

Mặt Ngụy Vô Thượng nhăn nhúm, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, nước mắt chảy ròng ròng.

Bình Luận (0)
Comment