Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 654 - Chương 654 - Xuất Chiến

Chương 654 - Xuất chiến
Chương 654 - Xuất chiến

Giờ phút này.

Đông Dương Chước quét mắt qua, nói:

- Các vị, ta tới nơi này là để nói một việc với các ngươi. Nghe cho kỹ đây, hôm nay nếu không lấy được đệ nhất, liên lụy hoàng tộc chúng ta mất mặt thì năm kẻ họ Khương các ngươi đều phải chết, trưởng bối sẽ không giết các ngươi, về sau lăn lộn trong Thần Đô, chắc chắn ta sẽ làm thịt các ngươi! Nghe rõ chưa?

Trong mật thất lặng ngắt như tờ.

Đông Dương Chước bước lên trước, vươn ra hai ngón tay bóp khóe môi Khương Ngọc:

- Khương Ngọc, ngươi hiểu chưa?

Đây là một động tác nhục nhã.

Đông Dương Chước cười phá lên, khi buông tay thì vỗ mạnh vào đùi của Khương Ngọc, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược:

- Đường đường thượng cổ hoàng tộc, một tộc nổi lên trong máu lửa mà sao có kẻ da mỏng thịt mềm như nhà ngươi, thật là mất mặt, khiến ta muốn tự mình thử công phu của ngươi.

Mặt Khương Ngọc không cảm xúc hỏi:

- Ngươi cảm thấy bộ dạng cà lơ cà phất, trong mắt không người giống như ngươi thì có thể biểu hiện ra ngươi là hoàng tộc chính thống sao?

- Đúng vậy! Ta là Đông Dương thị, ngươi là Khương thị. Ta tu hành trong Hoàng Thành, ngươi chỉ có thể ở Đạo Cung, từ đây về sau ngươi không còn tư cách cạnh tranh với ta, Khương Ngọc!

Đông Dương Chước nhấn mạnh chữ Khương.

Gã cười đắc ý nói:

- Hiện tại, gia gia của ta, Dục Đế là Cổ Chi Đại Đế mới!

Khương Ngọc nói:

- Đáng tiếc, phụ thân của ngươi, Đông Dương Phần là đích trưởng tử chứ không phải thái tử.

Đông Dương Chước tái mặt quát:

- Ngươi muốn chết?

Khương Ngọc nói:

- Không dám, Đông Dương hoàng tộc, hoàng mạch trung tâm, đi từ từ không tiễn.

Đông Dương Chước cười khẩy nói:

- Ngươi tiêu đời.

Đông Dương Chước xoay người, quét mắt cả nhóm, thấy ánh mắt kính sợ của bọn họ thì gã cười nhạt, đi thẳng ra ngoài.

Khương Thừa Phong nhức đầu hỏi:

- Ngươi chống đối hắn?

Khương Ngọc không đáp lại, chỉ nhìn thẫn thờ Đạo Thiên chiến trường.

. . .

Sau đó, ngẫu nhiên có hoàng tộc mắt mù, đệ tử Cổ thị tộc hoặc Võ Thánh Phủ khiêu chiến Lý Thiên Mệnh, hắn đi xuống tùy tiện giải quyết, không ảnh hưởng nhiều đến tiến trình tu hành.

Đa số thời gian Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong không nói nhiều, chiến đấu bên ngoài còn đang tiếp tục, lòng Lý Thiên Mệnh lặng như nước.

Lý Thiên Mệnh ngồi xếp bằng trong vòng vây thánh tinh, ngón tay cánh tay trái hắc ám như cắm vào trong Đông Hoàng Kiếm, thăm dò căn nguyên mà thanh kiếm này mang đến.

- Đế Hoàng. Thượng cổ hoàng tộc là tộc Đế Hoàng, bọn họ thống trị một mảnh đất này cực kỳ xa xưa. Điện Vương nói bọn họ là tộc chinh phục, nghiền nát tất cả, thiết kỵ đến đâu là thây ngã khắp nơi, không mọc cọng cỏ. Hiện giờ nguyên Cổ Chi Thần quốc đều bị khống chế chặt chẽ trong tay bọn họ. Đây là đạo Đế Hoàng của thượng cổ hoàng tộc sao?

Lý Thiên Mệnh vẫn luôn suy nghĩ đế đạo thật sự là như thế nào.

- Ta đứng ở lập trường Đạo Cung đối đầu với họ, cảm thụ ý chí của bọn họ càng có thể phong phú hiểu biết về Thiên Ý Đế Hoàng của ta.

Lý Thiên Mệnh vuốt ve Đông Hoàng Kiếm, nghiên cứu thiên văn của nó, dần đến trạng thái vong ngã.

Bên ngoài hỗn loạn, nhưng Động Tất Chi Nhãn có thể cho hắn chìm đắm trong huyền ảo sâu nhất.

- Có một điểm căn bản nhất là người làm đế thì phải đủ mạnh mới trấn được lãnh thổ, hù sợ si mị võng lượng, ngưu quỷ xà thần. Dục Đế tuy là cường giả nghịch thiên đối với ta nhưng không đủ mạnh với Thần Quốc, cho nên đạo Đế Hoàng của hắn không hoàn mỹ. Vậy xem ra mặt bản chất nhất của Thiên Ý Đế Hoàng là ý chí của cường giả!

Đoạn thời gian này, Lý Thiên Mệnh lấy thượng cổ hoàng tộc làm hình mẫu suy nghĩ rất nhiều.

Lý Thiên Mệnh hơi hâm mộ liếc qua Dạ Lăng Phong:

- Tám vạn người cùng nhau thảo luận thật là mạnh.

So sánh thì Lý Thiên Mệnh chỉ có một mình lĩnh hội Thiên Ý Đế Hoàng.

May mắn hắn đi đường vững chắc.

. . .

Theo thời gian trôi qua, Thập Phương Đạo Thiên chiến trường càng lúc càng xao động.

Mắt thấy ngày quyết chiến Địa Bảng sắp kết thúc, kịch hay đâu?

Trước mắt chỉ còn lại một ngày.

Trước đó toàn là ngoài mười hạng đầu so đấu, thứ hạng cao nhất Địa Bảng hầu như không nhúc nhích.

Hiện giờ Thập Phương Đạo Thiên chiến trường đã đầy, một ngày sau sẽ kết thúc quyết chiến Địa Bảng.

Bọn họ đến đây là để xem thượng cổ hoàng tộc khiển trách nhi tử của tội phạm!

Sắp kết thúc rồi mà nhi tử của Lý Mộ Dương trong truyền thuyết ở đâu?

Nhiều người bất mãn nói:

- Chờ hắn cả buổi, hắn nên khiêu chiến thứ hạng cao đi chứ, không lẽ cố ý đến làm trò hề thôi sao?

- Nghe đồn hôm nay thượng cổ hoàng tộc sẽ chiến vì thể diện, mấu chốt là người khiêu chiến thể diện của họ đâu?

- Chỉ còn lại một ngày, kết quả rất nhanh sẽ đưa ra, tóm lại không chiến mà lùi sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

- Đạo Cung nghĩ sao vậy? Chuyện lớn như thế mà lấy nhi tử của Lý Mộ Dương làm thương dò đường à?

- Nếu có ý tưởng đó cũng nên chọn người đáng tin chút, nghẹn nửa tháng trời, rõ ràng là không dám lên.

Từ mấy ngày trước đã có người ồn ào về cách nói này, nhưng càng đến phút cuối thì càng nhiều người nói hơn.

Nguyên Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, có vô số trưởng bối hoàng tộc Khương thị, nhân vật dòng chính của Cổ thị tộc, tướng lĩnh quản lý cấp cao của Võ Thánh Phủ, có mỹ nhân Linh Lung Các, thậm chí có nhân vật từ tông môn của mấy cảnh vực lớn gần đây, đệ tử Đạo Cung không chiếm bao nhiêu phần trăm.

Trong đó số lượng hoàng tộc Khương thị rất kinh người, nguyên Thần Đô có một phần tư người theo họ Khương, bọn họ đều là từ Đông Dương thị trung tâm nhất từng bước một phân ra.

Có người mất kiên nhẫn nói:

- Bạch Tử Phong, có thể kêu nhi tử của Lý Mộ Dương ra không? Mọi người đều đến xem cuộc vui, đến hôm nay rồi còn chưa chịu ra, đang đùa với chúng ta à?

Bạch Tử Phong đang định nói gì thì ngay lúc này . . .

Nhiều người trông thấy Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong cùng nhau bước ra từ phòng tu luyện trong góc tối.

Hai người đóng cửa, bước chân vững chắc bước vào vòng vây xem của thế lực Thần Đô, có ít nhất chín mươi phần trăm người chưa gặp hắn bao giờ.

Đạo Thiên chiến trường vốn cãi cọ ồn ào thoáng chốc hơi lắng xuống.

Những người ngồi ở chỗ cao, mấy chục vạn ánh mắt đánh giá Lý Thiên Mệnh.

Bọn họ đa số đều là trưởng bối, ánh mắt hơi âm trầm lạnh lẽo. Một số người nhếch mép, thậm chí khịt mũi cười, ánh mắt ý vị sâu xa.

- Đây chính là nhi tử của Lý Mộ Dương?

- Ừm!

- Nghe nói không kế thừa bản lĩnh của phụ thân hắn. Lý Mộ Dương ở tuổi của hắn đã đến Thiên Chi Thánh cảnh, trước hắn, suốt mấy ngàn năm chưa có ai đến Thiên Chi Thánh cảnh trước năm hai mươi tuổi thì phải?

- Đúng rồi, hai mươi năm về sau, hắn vượt qua Thiên Chi Thánh cảnh khó nhất, trước khi hắn làm ác đã bước vào Cổ Chi Thánh cảnh.

- Nghe nói Lý Thiên Mệnh này còn có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của Lý Thần Tiêu, không biết tại sao kém hơn Lý Mộ Dương nhiều như thế. Mấy hôm trước nghe nói hắn tu thành Địa Thánh cảnh.

- Cách nói của Đạo Cung là thiên phú của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi không nằm ở tốc độ thăng cấp mà là năng lực khiêu chiến vượt cấp.

- Năng lực thật quái lạ, tu luyện cảnh giới lên nhanh thì cần gì vượt cấp?

Lúc này trong chiến trường không có ai khiêu chiến, Lý Thiên Mệnh dứt khoát trực tiếp bước vào chiến trường.

Đã qua mười bốn ngày, danh sách trên cơ bản định hình.

Trước vô số ánh mắt nghi ngờ, Lý Thiên Mệnh nói với Bạch Tử Phong:

- Điện Quân, ta muốn khiêu chiến với hạng bảy Địa Bảng.

Quy tắc khiêu chiến mười hạng đầu Thập Phương Thiên Địa bảng là mỗi người chỉ được khiêu chiến với đối thủ không cao hơn mình quá ba hạng.

Là hạng mười, Lý Thiên Mệnh lần đầu tiên khiêu chiến cực hạn là hạng bảy Địa Bảng.

Bình Luận (0)
Comment