Khương Ám lạnh nhạt hỏi:
- Đông Dương Phần, phụ thân của ngươi kêu ngươi đến xem kịch đúng không?
Đông Dương Phần nói:
- Đúng vậy, chuyện nhàm chán vô nghĩa đều giao cho ta, cứ sai khiến tùy ý thích.
Đông Dương Phần còn giữ dòng họ Đông Dương đã nói lên gã là dòng chính của Dục Đế.
Hiện tại trừ con trai trong lớp con cháu của Dục Đế ra, những người khác phải theo họ Khương.
Tử Linh Điện Vương Khương Ám nói:
- Rộng mở một chút đi, chúng ta cũng không ngờ phụ thân của ngươi có hơn ba mươi nhi tử mà đi lập Tiểu Cửu làm thái tử, dù sao ngươi mới là đích trưởng tử của hắn.
Hiển nhiên Đông Dương Phần là đại nhi tử của Dục Đế, cũng là đại hoàng tử thế hệ này.
Tiếc rằng sau khi lên ngôi, Dục Đế lập cửu đệ của Đông Dương Phần làm thái tử.
Như hai vị Khương Ám, Khương Kiêu và phu quân của Khương Tiễn Ảnh, Thất hoàng tử thì sau khi Càn Đế băng hà, Dục Đế đăng cơ đều không tính là hoàng tử nữa, đổi thành thân vương.
Đông Dương Phần cười nhạt, nhún vai ra vẻ không quan tâm:
- Đừng nói nhảm, khiến người chê cười. Đám cáo già các người thật lòng an ủi ta hay trong lòng châm chọc cười nhạo, ai biết được? Nhưng chuyện này nói trắng ra cũng không xem như cái gì, ai nói thái tử có thể kế thừa ngai vàng? Gia gia của ta sống dai qua mấy thái tử rồi? Ha ha.
Tư thế ngồi của Đông Dương Phần hơi lười nhác, xiêu vẹo, đây là truyền thống của mạch Dục Đế.
Đông Phương Điện Vương Khương Kiêu hỏi:
- Đông Dương Phần, phụ thân của ngươi chỉ kêu ngươi đến xem? Hắn không có hành động gì sao?
Đông Dương Phần cười nói:
- Hành động? Phụ thân đang bận bắt tặc phản quốc đây, mà này, chắc phản tặc sẽ không trốn trong nhà các người chứ?
Ba vị Điện Vương lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhảm!
Đông Dương Phần nói:
- Ha ha, hai người tìm chút thời gian tự mình đi nói rõ ràng với phụ thân của ta đi, đứng thành hàng. Phụ thân của ta là chính thống được tiên đế chọn, Đế Thú tự mình truyền chỉ, kế thừa ngôi vua là trời đã định! Tặc phản quốc, sớm muộn gì phải chết, các ngươi cần gì yên lặng theo dõi kỳ biến?
Khương Ám thản nhiên nói:
- Ngươi đừng nói nhảm thêm nữa, lo mà sửa lại tính tình đi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn nói năng tùy tiện. Thượng cổ hoàng tộc chúng ta tự nhiên góp sức cho đế vương hoàng tộc, còn cần đứng thành hàng sao? Tự nhiên là đứng về phía bệ hạ.
- À.
Nhóm Vị Lai Điện Vương đều nghe đoạn đối thoại này.
Hiển nhiên bên Dục Đế còn đặt trọng tâm vào Đông Dương Lăng, dường như không quá chú ý tình cảnh của nhóm Khương Ám.
Khương Ám nhỏ giọng hỏi:
- Đông Dương Phần, phụ thân của ngươi thật sự không dặn ngươi đến làm cái gì?
Đông Dương Phần trợn trắng mắt liếc qua nhóm Vị Lai Điện Vương, vẻ mặt khinh thường nói:
- Có chứ, mang một hậu chiêu cho các ngươi, để các ngươi đứng ở thế bất bại. Đạo Cung muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, phải lột da của họ xuống.
Khương Ám, Khương Kiêu, Khương Tiễn Ảnh liếc nhau.
Bọn họ đại khái hiểu ý của Đông Dương Phần.
Thế là . . . tin tưởng trong mắt họ càng mãnh liệt.
. . .
Quyết chiến Địa Bảng đã bắt đầu.
Nhưng hiện tại khiêu chiến cơ bản là mấy chục hạng cạnh tranh.
Mỗi người đều muốn leo lên trên, đánh khá kịch liệt.
Có thể xếp vào một trăm hạng đầu ít nhất đều từ Địa Thánh cảnh đệ nhị trọng trở lên, đa số là đệ tam trọng, với nguyên Cổ Chi Thần quốc thì bọn họ là kỳ tài động trời.
Những người này bỏ một người vào Đông Hoàng Cảnh có thể quyết đấu với trưởng bối.
Nhưng mọi người không thấy Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong đâu.
Dựa theo phép tắc, hai người phải ở trong Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, tạm thời không xuất hiện, bởi vì chiến đấu không lan đến họ.
Dù sao mười người tốp đầu đều không lộ mặt.
Trong một mật thất ở Đạo Thiên chiến trường.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong đang tu hành tại đây.
Trong căn phòng kín này chất nhiều thánh tinh, tỏa ra linh khí thiên địa cơ hồ hình thành thể lỏng.
Cảnh này đầy đủ chứng minh một việc; có tiền tùy hứng.
Lý Thiên Mệnh đứng trước khung cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiến đấu trên chiến trường:
- Lần trước đánh bại Ngụy Vô Thượng đến ngày quyết chiến hôm nay, quãng thời gian này khoảng nửa tháng. Cảnh giới Thánh tu hành khó khăn hơn cảnh giới Thiên Ý nhiều. Nhưng quyết chiến kéo dài mười lăm ngày, không có người khiêu chiến với ta thì ta không cần vội vã ra ngoài.
Hiện tại Lý Thiên Mệnh dồn hết sức lực tăng tốc. Mới đến cảnh giới Thánh, phá lớp cửa thứ hai Đông Hoàng Kiếm, nghiên cứu cùng lúc thiên văn màu vàng và đen, cộng thêm cánh tay hắc ám phân tích và phân giải những thiên văn kỳ diệu trong Đông Hoàng Kiếm, Lý Thiên Mệnh tiến bộ thần tốc.
Trong Động Tất Chi Nhãn, thiên văn hai màu đen vàng trên hai lớp cửa Đông Hoàng Kiếm cùng hội tụ lại, hòa vào nhau, dần biến đổi chui vào thức hải của Lý Thiên Mệnh, ngưng kết trên Thiên Ý đế hoàng.
Trong hoảng hốt, Lý Thiên Mệnh lại nhìn thấy Đế Hoàng cao nghìn thước đưa lưng về phía mình, thống ngự chúng sinh.
Lý Thiên Mệnh từ trên người vị Đế Hoàng này nghiên cứu hàm ý của Thiên Ý đế hoàng.
Mặc dù tiến triển trong khoảng thời gian này không nhanh bằng lúc ở cảnh giới Thiên Ý, nhưng thời gian dư dả, Lý Thiên Mệnh không gấp gáp.
Lòng nóng nảy sốt ruột ngược lại dễ làm rối loạn.
- Tiếp tục nào. Thứ hạng của bọn họ đều ở trên ta, chỉ có thể chờ ta khiêu chiến. Cho nên, nửa tháng này đánh vào lúc nào chủ yếu tùy vào ta. Vậy thì chờ đến ngày cuối cùng mới ra tay là đủ rồi.
Trong một gian mật thất khác.
Người trẻ tuổi lúc trước tụ hội ở Thanh Thanh Hòa Lâu đều có mặt tại đây, trong đó, Khương Vũ Đồng đã bị Dạ Lăng Phong đánh bại.
Bảy người ánh mắt thản nhiên nhìn tranh đấu trên chiến trường, mặt không cảm xúc.
Khương Tuấn Hách trẻ tuổi hỏi:
- Chúng ta chỉ có thể đợi, không thể chủ động xuất kích?
Cô Tô Úc Dao thản nhiên nói:
- Thứ hạng của họ thấp hơn chúng ta, không khiêu chiến được, đúng là chỉ có thể đợi. Nhưng không sao, nửa tháng chớp mắt qua mau.
Khương Thừa Phong hơi đắc ý nói:
- Nghe nói Lý Thiên Mệnh kia tiến bộ rất nhanh, nhưng biện pháp của chúng ta buộc bọn họ phải quyết chiến trước thời hạn, tính ra có lợi cho chúng ta.
Đây là diệu kế do gia gia của gã, Tử Linh Điện Vương Khương Ám đưa ra, cực kỳ có hiệu quả.
Khương Thừa Phong ngước đầu nhìn Khương Ngọc, phát hiện mấy ngày nay Khương Ngọc rất kỳ lạ.
Nhưng đã đến bước này thì Khương Thừa Phong lười nói nhiều.
Ngay lúc này.
Két két!
Cửa mật thất bị bỗng nhiên đá văng ra.
Một thiếu niên mặc áo gấm hai màu đỏ đen đi vào trong, khóe môi treo nụ cười tà, đi đường xiêu vẹo, quần áo xốc xếch.
Khương Thừa Phong đứng lên, sắc mặt hơi sa sầm hỏi:
- Đông Dương Chước, ngươi đến làm cái gì?
Thấy người nọ, những người khác không nhịn được lùi hai bước. Đặc biệt là tỷ muội Khương Vũ Đồng và Khương Vũ Phi, mắt lộ tia sợ hãi.
Đông Dương Chước âm u nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi, biến ra xa một chút, coi chừng tống ngươi vào hoàng cung làm thái giám bây giờ, vừa lúc gần đây lão tử thiếu thái giám.
Đông Dương Chước nói xong thấy Khương Thừa Phong ngậm miệng lại thì bỗng vui vẻ cười nói:
- Khương Thừa Phong, ngươi thật nhát gan, lớn lên tu luyện trong Đạo Cung đúng là nhát gan.
Khương Thừa Phong cắn răng không cãi lại.
Mọi người đều biết lúc Càn Đế còn sống chỉ định hai mạch Đông Dương Lăng, Đông Dương Dục tu luyện trong hoàng cung, tự mình chỉ dạy.
Hiện giờ trung tâm mạch Đông Dương Lăng đều mất tích, hoàng cung chỉ còn lại mạch Dục Đế.
Đông Dương Chước từ nhỏ đã không chung đường với Khương Ngọc, Khương Thừa Phong, gã nhận là chỉ đạo tinh anh của thượng cổ hoàng tộc.
Hiển nhiên đích hoàng thái tôn được Càn Đế tự mình dạy dỗ nhất định ưu tú hơn rất nhiều.