Bây giờ thú bản mệnh của Đông Dương Chước bị mù mắt, nát trứng, còn bị đè trong nước đánh đập, cứ tiếp tục thế này thì chỉ có một con đường chết.
Đông Dương Chước nhiều lần lao xuống muốn cứu giúp nhưng đều bị Lý Thiên Mệnh ngăn cản.
Đông Dương Chước biết, nếu thú bản mệnh chết thì tương lai của gã cũng tiêu tùng theo.
Huống hồ đây là cuộc chiến sống chết, nếu thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đều quay về bên hắn thì gã chết chắc.
Đáng tiếc, Đông Dương Chước hiểu điều đó, Lý Thiên Mệnh cũng biết.
Lý Thiên Mệnh cười lạnh một tiếng, cầm Đông Hoàng Kiếm xông lên chém:
- Đừng đi, ngươi bỏ ra một trăm vạn thánh tinh mua mạng của ta mà? Nào, đưa đến trước mặt ngươi rồi đây!
Đông Dương Chước bùng cháy lửa giận, gã đã bị ngăn trở mấy lần, trong phút khẩn cấp này gã chỉ nghĩ ra được một biện pháp.
Đó là giết Lý Thiên Mệnh trước khi thú bản mệnh của mình chết.
Gã chỉ có thể cầu nguyện Sí Diễm cố gắng chống đỡ đừng chết.
- Lý Thiên Mệnh!
Đông Dương Chước nổi khùng lên hóa thành vệt lửa đen lướt trên mặt nước chớp mắt nhào về phía Lý Thiên Mệnh.
Thần Tiêu đệ tam kiếm.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm và Hắc Ma Thí Thần Kích giao phong ma sát ra tia lửa chói mắt.
Rất rõ ràng, Lý Thiên Mệnh có Thiên Chi Dực, trường thời gian và tường không gian cách trở khiến hắn nhanh nhẹn hơn Đông Dương Chước nhiều.
Lý Thiên Mệnh cũng lên trời xuống biển, nhẹ nhàng tự nhiên, thậm chí hất nước biển cuốn đối phương vào trong đó.
Keng keng keng!
Hai người đánh nhau trời long đất lở.
Ngay lúc này.
- Hú hú!
Khi cái đầu cuối cùng của Độc Kiếm Ma Dương Cửu Anh bị Huỳnh Hỏa chém đứt, thú bản mệnh này kêu thảm một tiếng, hoàn toàn chết trận.
Giây phút đó, khóe mắt Đông Dương Chước nứt ra.
Gã biết tương lai của mình đã bít một nửa, mặt gã xanh như tàu lá chuối, lý trí đã điên cuồng.
Điên cuồng thường là khúc nhạc dạo của cái chết.
Răng Đông Dương Chước va lập cập phát ra âm thanh:
- Ngươi chết, ngươi chết!!
Đông Dương Chước lao vút đi trong đáy biển.
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ như máu:
- Vậy sao?
Vèo!
Thiên Chi Dực vỗ, tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Răng rắc!
Ngay lúc này, Đông Hoàng Kiếm tách thành hai.
- Đông Dương Chước, mới rồi ta dây dưa với ngươi không phải vì không đánh lại mà vì muốn cho ngươi nhìn thú bản mệnh của mình chết trước! Giờ thì . . . đến lượt ngươi!
Lần này Lý Thiên Mệnh mới chính thức bùng nổ.
Trên Đông Hoàng Kiếm màu vàng hội tụ bốn loại lực lượng, lửa, tia chớp, đại dương, núi cao.
Lý Thiên Mệnh dùng lực lượng cuồng bạo nhất đâm ra một kiếm.
Thần Tiêu đệ tứ kiếm.
- Tài mọn!
Đông Dương Chước bùng nổ, lại thi thố Chư Thiên Sinh Tử Trảm, đây là nhát chém mạnh nhất.
Keng!
Gã thắng!
Ưu thế về lực lượng của gã đè ép kiếm thế của Thần Tiêu đệ tứ kiếm, khiến Đông Hoàng Kiếm màu vàng bay rời tay Lý Thiên Mệnh.
- Ha . . . A!!!
Đông Dương Chước đang định cười lớn chấm dứt tính mệnh của Lý Thiên Mệnh.
Ngay lúc này!
Một thanh Đông Hoàng Kiếm màu đen đột nhiên xuất hiện, cũng ẩn chứa uy lực cuồng bạo của Thần Tiêu đệ tứ kiếm cơ hồ cùng lúc đâm tới trước.
Đường kiếm này đâm vào miệng Đông Dương Chước đang há to định cười.
Phập!
Đông Hoàng Kiếm màu đen xuyên qua sau gáy Đông Dương Chước.
Giây phút đó, Đông Dương Chước còn giữ nụ cười đinh ninh có thể giết Lý Thiên Mệnh, chớp mắt chết không kịp ngáp, cả người cứng đơ.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh rút kiếm đen ra, cầm Đông Hoàng Kiếm màu vàng quét ngang.
Răng rắc!
Một cái đầu rơi vào tay của hắn.
Oong oong!
Cùng lúc đó, hiệu quả của Hải Linh Thư biến mất, nước biển nháy mắt tan biến, Lý Thiên Mệnh rơi xuống chiến trường.
Nhưng nói thật, nước biển không biến mất thì người ngồi ngoài vẫn thấy rõ ràng tất cả.
Bọn họ rõ ràng trông thấy bảy cái đầu của Độc Kiếm Ma Dương Cửu Anh đều bị chặt đứt, toàn thân máu tươi đầm đìa, tựa như núi thịt xếp trên chiến trường.
Bọn họ càng thấy rõ xác chết của hoàng tôn Đông Dương Chước rớt xuống đất, cái đầu còn giữ biểu cảm cười lớn bị Lý Thiên Mệnh xách trong tay.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh mỉm cười ngước đầu lên.
Trước bao ánh nhìn, Lý Thiên Mệnh ném đầu của Đông Dương Chước xuống đất, nhấc chân đạp lên mặt gã.
Ánh hoàng hôn còn hơi chói mắt.
Lý Thiên Mệnh híp mắt, tiếp theo cười hỏi:
- Có phải thượng cổ hoàng tộc các ngươi . . . đều yếu vậy không? Cái gọi là đệ nhất thiên tài dưới hai mươi tuổi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh sao?
Lý Thiên Mệnh ra vẻ buồn cười, rất là bất ngờ.
Cười xong, hắn lớn tiếng gằn từng chữ:
- Hay là vì . . . ta giết không phải thượng cổ hoàng tộc mà là tộc Cửu Minh???
Khi ba chữ cuối cùng vang vọng trên chiến trường.
Thoáng chốc trăm vạn chỗ ngồi Thập Phương Đạo Thiên chiến trường vỡ nát, tường gạch sụp đổ.
Một trận động đất từ Thập Phương Đạo Cung lan khắp Thần Đô.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trăm vạn chỗ ngồi Đạo Thiên chiến trường sừng sững nhiều năm cứ như vậy bị thượng cổ hoàng tộc đạp sập.
Kiến trúc nguy nga nháy mắt thành phế tích.
Phải là thù hận lớn cỡ nào?
Điều này càng chứng minh kiêu ngạo và bá đạo sâu trong xương của thượng cổ hoàng tộc chưa từng bị khiêu khích như vậy.
Cho nên đám người này mới mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh.
Tất cả mọi người cùng làm một động tác.
Đó là . . . tấn công kết giới Thập Phương Đạo Thiên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không biết có bao nhiêu công kích đánh vào kết giới Thập Phương Đạo Thiên.
Nếu kết giới Thập Phương Đạo Thiên bị đánh tan thì Lý Thiên Mệnh rất có thể sẽ bị công kích từ những trưởng bối hoàng tộc nghiền thành tro trong tích tắc.
Có ít nhất mười vạn thượng cổ hoàng tộc phán tử hình cho hắn, kèm thêm liên lụy cửu tộc.
Trường hợp này, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói rằng rất đồ sộ.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca, có phải ba chữ tộc Cửu Minh đã động chạm cấm kỵ của bọn họ không?
Lý Thiên Mệnh ung dung gật đầu, nói:
- Đúng rồi.
Khương Phi Linh nhức đầu nói:
- Vậy ca ca còn cố ý chọc bọn họ.
Lý Thiên Mệnh tự tin nói:
- Đại trượng phu như chúng ta không hề sợ trường hợp như vậy.
- Ca ca có chắc không?
Khương Phi Linh thấy kết giới Thập Phương Đạo Thiên đang run rẩy, rất có thể sắp bị công phá.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, đùa thôi. Thật ra là nhóm Điện Vương dặn ta sau khi giành được đệ nhất thì khiêu khích hoàng tộc. Mới rồi Khương Ngọc chọc ta giận quá quên mất vụ này. Quả nhiên, ba chữ tộc Cửu Minh đem lại hiệu quả tốt nhất.
Khương Phi Linh hơi nhẹ lòng:
- Thì ra là vậy, nhóm Điện Vương muốn làm gì nhỉ?
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Hoàng tộc ở bên ngoài tranh quyền đoạt thế, bọn họ mặc kệ. Nhưng trước mắt là thời cơ tốt, cung chủ định thừa dịp nhổ tận gốc một số người trong Đạo Cung!
Ít nhất có sáu vị Điện Vương và vây cánh của họ là mục tiêu của Thập Phương Đạo Cung.
Khương Phi Linh hỏi:
- Chuyện này liên quan gì đến ca ca khiêu khích?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Ta đang đốt lửa.
Nhen lửa rồi thì sẽ bùng cháy, các cơ hội mới xuất hiện được.
Phải làm cho đám người Khương Ám không co vòi lại, buộc bọn họ nhảy ra.
Ví dụ như bây giờ, mấy vị Điện Vương thuộc thượng cổ hoàng tộc cộng thêm Đông Dương Phần đều sắc mặt tím lịm.
Đông Dương Phần đã cùng thượng cổ hoàng tộc khác ra tay tấn công kết giới Thập Phương Đạo Thiên, dù sao cái đầu bị người ta đạp dưới chân là nhi tử của gã.
Đông Phương Điện Vương Khương Kiêu cũng vẻ mặt tức giận, nếu không phải Tử Linh Điện Vương Khương Ám ngăn cản thì gã cũng đã ra tay.
Nhóm Bạch Mặc đều đang theo dõi bọn họ.
Nhìn lại, kết giới Thập Phương Đạo Thiên sắp bị phá vỡ.
Ngay lúc này . . .
Một giọng nói hùng hậu mà uy nghiêm vang vọng, chấn động cả không gian:
- Ai dám giương oai trong Thập Phương Đạo Cung ta, phá hoại căn cơ của Đạo Cung? Ngoại địch xâm nhập, Ám Điện Thập Phương quân đoàn hành động!!!