Cuối cùng . . .
Vi Sinh Vân Tịch sửa mục tiêu thành cánh tay.
Đương nhiên, không phải cánh tay hắc ám.
Vì Vi Sinh Vân Tịch nói cánh tay này của hắn có năng lực chịu đựng rất mạnh, không trắc nghiệm ra hiệu quả gì được.
Bất Diệt Kiếm Thể là rèn tạo toàn thân, cánh tay hắc ám có thể chịu đựng lớn cỡ nào cũng không giúp gì được cho vị trí khác trên người.
- Bắt đầu.
- Ừm!
Vi Sinh Vân Tịch một tay khống chế kiếm khí Lam Lăng Hỏa, một tay dùng Thánh Nguyên hùng hồn ấn vào cánh tay phải của Lý Thiên Mệnh. Hắn cảm nhận Thánh Nguyên của nàng rộng lớn như thiên địa vô tận, không hổ là tồn tại tu hành hai trăm năm, mạnh hơn mình nhiều.
Ví dụ hắn là vũng nước nhỏ thì Thánh Nguyên của đối phương là đại dương.
Đây là khác biệt giữa Địa Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng và Cổ Chi Thánh cảnh.
Xèo xèo!
Ngay lúc này, kiếm khí Lam Lăng Hỏa xé rách thịt của Lý Thiên Mệnh, chui vào người hắn, dù hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cau mày.
Lý Thiên Mệnh không gào khan, nhưng nói thật, bị linh tai đốt cháy thì không có gì, mỗi tội kiếm khí thuộc tính xé rách cảm giác như bị kiếm đâm trúng, rất đau.
Lý Thiên Mệnh hút ngụm khí lạnh:
- Mới chỉ là kiếm khí lửa yếu nhất, cộng thêm hiệu quả hoàn toàn miễn dịch lửa, chỉ còn lại hiệu quả kiếm khí xé rách vậy mà đau dữ vậy sao?
Hèn gì những người khác cùng lắm là tu thành công Thập Kiếp Kiếm.
Lý Thiên Mệnh đoán chừng những người khác chịu đựng khó chịu còn hơn hắn nhiều, dù sao bọn họ vừa cảm giác bị kiếm chém còn bị lửa đốt.
Nhưng mà . . .
Ở trước mặt trưởng bối, Lý Thiên Mệnh cố chịu đựng.
Trán hắn vã mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn, kiếm khí Lam Lăng Hỏa chạy lung tung trên cánh tay, nơi đi qua dù có Vi Sinh Vân Tịch dùng Thánh Nguyên trấn áp, dung hợp nó vào thịt của Lý Thiên Mệnh thì vẫn có chỗ thịt bị xé rách phá hoại, làm hắn đau đớn nghiến răng ken két.
- Không thể mất mặt!
Với sức mạnh ý chí như thế, Lý Thiên Mệnh tiếp tục cố gắng chống chọi.
Bỗng nhiên, trong thịt bị xé rách lấp lóe ánh sáng trắng.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Thái Nhất Tháp quả nhiên có hiệu lực, Lý Thần Tiêu dựa vào Thái Nhất Tháp giúp thịt khôi phục mà chống đỡ đến gần Thiên Kiếp Kiếm.
Xem ra Vi Sinh Vân Tịch mang Lý Thiên Mệnh đến đây, ngay từ đầu là vì có Thái Nhất Tháp.
Nhưng Vi Sinh Vân Tịch chưa nhìn ra điểm mạnh của Lý Thiên Mệnh là khả năng miễn dịch với thuộc tính linh tai như lửa, lôi đình.
Vi Sinh Vân Tịch dịu dàng nói:
- Tuy có thể từ từ chữa lành nhưng nên đau vẫn sẽ đau, nếu ngươi khó chịu thì cứ hét ra tiếng, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tạm ổn.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng dời sức chú ý, ví dụ như nhớ eo nhỏ, chân của Linh Nhi.
Hiệu quả rất tốt, thoáng chốc hết thấy đau.
Thời gian trôi qua.
Một khắc đồng hồ sau, khi Vi Sinh Vân Tịch nhẹ nhàng thả tay ra, nàng hơi ngạc nhiên nhìn Lý Thiên Mệnh.
Vi Sinh Vân Tịch hỏi:
- Ngươi không rên tiếng nào sao?
Lý Thiên Mệnh lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi:
- Không, cung chủ, có thể chịu đựng thì rên làm gì, rên sẽ làm thiên phú cao hơn sao?
- Thế thì không, nhưng sức ý chí của một người liên quan lớn đến người đó có thể đi bao xa. Thiên phú Bất Diệt Kiếm Thể thật sự thể hiện ở máu thịt của ngươi, trong vòng một khắc đồng hồ có thể hấp thu dung hợp một kiếm khí, hiệu suất rất cao! Cộng thêm có Thái Nhất Tháp, về sau chỉ cần ngươi có thể chịu khổ, kiên trì được thì ít nhất có thể tu thành công Bách Kiếp Kiếm, thậm chí có thể giống tổ tiên đời đầu các ngươi, thẳng tiến Thiên Kiếp Kiếm!
Trong mắt Vi Sinh Vân Tịch rõ ràng tràn ngập vui sướng bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ thứ nhất nằm ở năng lực chịu đựng của máu thịt của Lý Thiên Mệnh, ít nhất mạnh hơn tất cả người mà Vi Sinh Vân Tịch từng gặp.
Niềm vui bất ngờ thứ hai nằm ở khả năng chịu khổ của Lý Thiên Mệnh.
Thật ra Vi Sinh Vân Tịch đánh giá hắn hơi cao, vì miễn dịch thuộc tính lửa khiến Lý Thiên Mệnh ít chịu khổ hơn, cho nên hắn còn chưa tới cực hạn không thể chống đỡ, khiến hắn thoải mái đến Thiên Kiếp Kiếm hơn Lý Thần Tiêu.
Nhưng điều này không có nghĩa là Vạn Kiếp Kiếm không có khó khăn, một ngàn kiếm khí dung hợp thân thể đều khó mà tưởng tượng chứ nói gì đến một vạn kiếm khí.
Lý Thiên Mệnh hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu.
- Rất tốt, tiếp theo, mỗi ngày ngươi phải rút ra thời gian tu luyện Bất Diệt Kiếm Thể này. Nếu ta có rảnh sẽ đến hộ giá hộ tống cho ngươi, cố gắng tranh thủ tu thành công Bách Kiếp Kiếm, tiến lên Thiên Kiếp Kiếm, theo đuổi huy hoàng của tổ tiên ngươi. Ta tin tưởng vào ngươi.
Mắt của Vi Sinh Vân Tịch không có tiêu cự, nhưng có thể cảm thụ được tình cảm yêu thích của trưởng bối dành cho tiểu bối.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tốt, nếu cung chủ đã xem trọng ta như vậy thì ta sẽ quyết tâm ăn khổ, về sau bị ngược trong Kiếm Khí Trì này cũng quyết không la lên.
- Thế thì không cần, ngươi có quỷ khóc sói tru trong này cũng không có ai nghe thấy, không bỏ cuộc là được.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh biết đây là khiêu chiến gian nan.
Nhưng hắn cũng rất muốn biết . . .
Vạn Kiếp Kiếm cộng thêm Thần Tiêu đệ tứ kiếm, hội tụ lại sẽ có sức sát thương như thế nào?
Một người Bất Diệt Kiếm Khí với toàn thân kiếm khí thì như cỗ máy giết chóc hình người, sẽ khủng bố đến mức nào?
Lý Thiên Mệnh đặt ra mục tiêu ngay trước Kiếm Khí Trì này:
- Chỉ cần có thể cường đại, có tôn nghiêm, có thể bảo vệ người mình để ý, yêu thương thì ta chịu khổ bao nhiêu đều đáng giá, đây là ý nghĩa của cuộc đời.
- Thiên Mệnh, hôm nay sắc trời đã tối, ngươi hãy cầm pháp quyết Bất Diệt Kiếm Thể trở về nghiên cứu, chờ ngươi nghiên cứu thấu pháp quyết cơ sở là có thể chính thức tu luyện.
- Biết.
- Đi ra ngoài đi.
- Ta dìu cung chủ.
Đi ra địa cung đã là buổi tối.
Hôm nay không có sao, thiên địa một mảnh tối đen.
Lý Thiên Mệnh đi vài bước, ngoái đầu mỉm cười vẫy tay:
- Cung chủ, ta đi đây.
Vi Sinh Vân Tịch đứng cạnh cửa đá Đạo Pháp Tự Nhiên Điện, tay vịn cửa, mắt của nàng không thấy đường nhưng đứng như pho tượng dõi theo Lý Thiên Mệnh rời đi.
Vi Sinh Vân Tịch xa xa kêu lên:
- Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh đi vài bước, lại ngoái đầu:
- A?
- Tiểu Dương khiến ta khâm phục, làm nhi tử của hắn, ngươi nhất định phải giữ vững chính đạo, làm một người xứng đáng với nội tâm của mình. Đường tu hành quan trọng nhất là nhận rõ bản thân. Chúng sinh có ức vạn, ngươi phải hiểu được Lý Thiên Mệnh là ai, ai là Lý Thiên Mệnh. Tìm thấy bản thân, tuân theo bản thân mới tính là có được đại đạo vô cương. Con người có thể thông thần, đạp trời, nhưng trước đó phải yêu cầu một câu: Không thẹn với lòng.
Trong bóng đêm mờ tối, trường bào nhạt màu của Vi Sinh Vân Tịch ẩn trong bóng tối, tựa hồ mờ dần.
Lý Thiên Mệnh nhếch môi, vái chào phương hướng nàng đứng:
- Rõ!
Sau đó hắn xoay người bước vào trời đêm bao la, đi thẳng tới trước.
. . .
Trên đường về Vị Lai Điện, Lý Thiên Mệnh ném ba Thần Nguyên Cổ trung phẩm cho nhóm Huỳnh Hỏa tiến hóa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi tiến hóa, đốm sao trong mắt ba chiến sủng sẽ trên tám mươi cái.
Thánh Thú Cổ trên tám mươi sao khá hiếm hoi trong toàn bộ Cổ Chi Thần quốc, lần này tiến hóa xong, tin tưởng chúng nó còn có thể lột xác thêm lần nữa.
Lý Thiên Mệnh hưng phấn thầm nghĩ:
- Làm Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, chúng nó sẽ càng lúc càng mạnh, mãi cho tới ngày tái hiện hình ảnh trong giấc mơ của ta!