Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 675 - Chương 675 - Mang Nàng Về Mộ Chôn (Tt)

Chương 675 - Mang nàng về mộ chôn (tt)
Chương 675 - Mang nàng về mộ chôn (tt)

Vi Sinh Vân Tịch không giới thiệu cụ thể về ba Thần Nguyên Cổ kia, Lý Thiên Mệnh tạm thời chỉ biết tên.

Hắn phỏng chừng nhóm Huỳnh Hỏa tiến hóa xong mới nhìn ra Thần Nguyên Cổ trung phẩm có hiệu quả động trời cỡ nào.

Loại Thần Nguyên Cổ thứ nhất tên Viêm Thần Đế Dực, Lý Thiên Mệnh đưa nó cho Huỳnh Hỏa, hiển nhiên Thần Nguyên Cổ này sẽ phối hợp tuyệt vời với Tiểu Phượng Hoàng.

Khoảnh khắc mở hộp ngọc, hơi thở thượng cổ dày nặng ập vào mặt, chứng minh Viêm Thần Đế Dực này ít nhất tồn tại ba ngàn năm!

Thần Nguyên Cổ loại thứ hai có tên Vạn Ma Độc Nha, Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, đưa cho Meow Meow, vì mèo con có Huyết Ma Độc Trảo, có thể phối hợp Địa Ngục Truy Hồn Điện mà dùng.

Vạn Ma Độc Nha này rõ ràng là một loại Thần Nguyên có thể sinh ra kịch độc, nhưng không biết Vạn Ma Độc so với Huyết Ma Độc thì như thế nào?

- Nghe tên thì Vạn Ma Độc dường như là một vạn loại chất độc hợp lại, chắc mạnh hơn Huyết Ma Độc rồi.

Loại Thần Nguyên Cổ thứ ba tên Diệt Tuyệt Thần Kiếm.

Đưa Diệt Tuyệt Thần Kiếm cho Tiểu Phượng Hoàng cũng được, nhưng Viêm Thần Đế Dực càng thích hợp với nó hơn.

Diệt Tuyệt Thần Kiếm trông như thanh kiếm lớn, cực kỳ cứng rắn.

Tạo hình của Thần Nguyên thật là vượt sức tưởng tượng, nên mọi người mới cho rằng chỉ có thượng thần là tạo ra được vật thần như vậy.

Lý Thiên Mệnh đưa Diệt Tuyệt Thần Kiếm cho Lam Hoang, hắn phỏng đoán nó sẽ tăng lên năng lực đánh gần thân cho bé rùa bự.

. . .

Lý Thiên Mệnh đi trong bóng đêm, chớp mắt đã trở lại Vị Nhất Lâu.

- Không biết Linh Nhi đã ngủ chưa?

Đêm nay quá tối, cơ hồ xòe tay không thấy năm ngón.

Trong đình viện cũng đặc biệt yên lặng, phỏng chừng Lý Khinh Ngữ và Dạ Lăng Phong đang khổ tu.

Lý Thiên Mệnh thấy cửa sổ phòng của Linh Nhi lấp lánh đốm sao, chắc nàng còn đang xem Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển.

Lý Thiên Mệnh thầm cảm khái:

- Trễ như thế còn chưa ngủ, nha đầu này thật là cố gắng.

Lý Thiên Mệnh sải bước đi nhanh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng lấp lánh ánh sao huyễn lệ vô cùng.

Dưới ánh sao, một thiếu nữ ngồi trước bàn học, đang cúi đầu đọc sách.

Âm điệu của Lý Thiên Mệnh khẽ khàng dịu dàng hơn bình thường nhiều, hắn nhẹ tay đóng cửa lại:

- Linh Nhi, nên ngủ.

Ngay lúc này!

Khương Phi Linh ngước đầu lên, đôi mắt giao nhau với ánh mắt chứa ý cười của Lý Thiên Mệnh.

Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh như bị sét đánh.

- Linh Nhi!

Lý Thiên Mệnh lùi một bước, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ đông đặc, đầu như bị búa sắt gõ mạnh.

Trong con ngươi của hắn phản chiếu:

Khương Phi Linh hai tay vịn bàn nhẹ nhàng đứng lên.

Đôi mắt của nàng biến thành vòng xoáy màu trắng, chỉ nhìn một cái dường như bị hút hồn phách vào.

Biểu cảm của Khương Phi Linh cực kỳ lạnh lùng, môi không chút máu.

Càng đáng sợ hơn là khí chất, nó không giống khí chất của con người. Lý Thiên Mệnh mới gặp qua Vi Sinh Vân Tịch, nhưng Khương Phi Linh hiện giờ mang đến cảm giác mênh mông, khủng bố hơn.

Tựa như một thần linh thật sự đứng trên trời, dùng ánh mắt hờ hững nhất nhìn xuống phàm nhân, nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Ngươi, rốt cuộc trở lại.

- Ta vì ngươi, mở mộ chôn.

Đây không phải giọng nói của Khương Phi Linh, tuy rằng rất giống, nhưng âm thanh lạnh băng, sâu trầm.

Lý Thiên Mệnh ngẩn ngơ nhìn, Khương Phi Linh vươn tay trái ra, đó là bàn tay hoàn toàn mở ra tất cả phong ấn, có thể trông thấy móng tay của nàng dài ra và nhọn hơn nhiều.

Khương Phi Linh nâng lên bàn tay trái này rồi . . . tự bóp cổ, sau đó mỉm cười.

Đó là nụ cười khiến người rợn tóc gáy.

- Ta muốn ngươi, mang nàng về mộ chôn!

- Nếu không, ta tùy thời tùy chỗ, có thể bẻ gãy cổ của nàng.

Đôi mắt như vòng xoáy màu trắng kia khiến hồn của Lý Thiên Mệnh không ngừng lăn lộn trong thức hải, cơ hồ suýt bị kéo ra ngoài, hồn phi phách tán!

Lý Thiên Mệnh lớn như vậy, đây là cảnh tượng khủng bố nhất mà hắn từng gặp.

Hắn không biết đây là ai, càng không biết đây là tồn tại như thế nào mà có thể làm được chuyện vượt sức tưởng tượng như vậy.

Lý Thiên Mệnh cắn môi chảy máu, dùng hết tất cả sức lực bước tới gần nàng:

- Ngươi là ai?!

Khương Phi Linh vẫn giữ nụ cười kia, không trả lời câu hỏi của Lý Thiên Mệnh.

Ngay sau đó . . .

Tia sáng trong mắt Khương Phi Linh vụt tắt, nàng mềm nhũn ngã xuống đất.

Mãi đến lúc này, tất cả áp lực trong phòng đột nhiên biến mất.

Buổi tối an tĩnh lại trở về.

Lý Thiên Mệnh xông lên trước bế Khương Phi Linh lên, cẩn thận kiểm tra. Thân thể của nàng khỏe mạnh, móng tay cũng thụt về, sắc mặt hồng hào hơn, hít thở đều đều, rõ ràng đang ngủ.

- Ca ca.

Khương Phi Linh mắt lim dim vươn hai cánh tay trắng nõn vòng qua cổ Lý Thiên Mệnh, dựa vào ngực của hắn, lẩm bẩm:

- Ca ca về trễ quá, Linh Nhi chờ ca ca đến buồn ngủ, nằm sấp trên bàn ngủ thật xấu hổ.

- Ừm!

Lý Thiên Mệnh gật đầu, ôm ngang nàng, nhẹ nhàng đặt trên giường, kéo chăn đắp cho nàng.

Khương Phi Linh mơ hồ kéo tay Lý Thiên Mệnh lại:

- Không được đi.

Hắn ôm nàng.

Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển đã khép lại, trong phòng tối đen, chỉ có một đôi mắt nhìn thiếu nữ ngủ say trong vòng tay, suốt đêm không nhắm lại.

Lý Thiên Mệnh bóp ngón tay thuôn dài mềm mại của nàng nâng tới trước mắt, nhìn cả đêm, mãi khi trong mắt tràn đầy tơ máu.

Trời sáng.

Khương Phi Linh duỗi lưng, lười biếng nằm trên giường.

Nàng biết Lý Thiên Mệnh sắp ra ngoài tu hành, dù sao đã bỏ lỡ cả đêm.

Nhưng mà, nàng có chút xíu ích kỷ, muốn cho hắn ở lại lâu thêm chút nữa, thế là nàng nhẹ nhàng ôm cánh tay của hắn, vùi vào vòng tay rắn chắc.

Thời gian êm đềm trôi, tia nắng sớm xuyên qua giấy cửa sổ trải lớp ánh sáng trên người họ.

Lý Thiên Mệnh để sát vào vành tai nàng, thẫn thờ hỏi:

- Linh Nhi, hai người muốn bình an vô sự bên nhau cả đời là rất khó sao?

Khương Phi Linh nheo mắt nói:

- Không khó, chỉ cần hai người một lòng, mặc kệ gian nan hiểm trở cỡ nào chắc chắn có thể vượt qua, tuyệt đối không khó.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Tốt.

Mắt của Lý Thiên Mệnh trong suốt, tựa như cự thú viễn cổ mở ra đôi mắt hung lệ.

Lý Thiên Mệnh nhẹ giọng nói, trong mắt là vô tận trìu mến:

- Linh Nhi, ta muốn hứa hẹn một việc với muội.

- Gì vậy?

- Đời này, giữa hai chúng ta nếu có một người chết trước thì người đó phải là ta, Lý Thiên Mệnh.

Khương Phi Linh ngơ ngác nhìn hắn:

- A phi! Đừng nói những lời xui xẻo đó!

. . .

Đình viện số một, giữa trưa.

Khi trời sáng, Lý Thiên Mệnh bắt đầu nghiên cứu pháp quyết của Bất Diệt Kiếm Thể.

Đại khái qua hai canh giờ, hắn hiểu biết gần hết.

- Bất Diệt Kiếm Thể không khó bởi pháp quyết mà là dung hợp chịu đựng Bất Diệt Kiếm Khí.

Pháp quyết chỉ là một loại phương pháp, dung hợp những linh tai đủ loại hình thô bạo, uy lực đáng sợ vào thân thể mới khó.

- Nói ngắn gọn là giống như xem thân thể của mình là thánh thú binh để chế tạo.

Lý Thiên Mệnh cảm khái: Không hổ là chiến quyết luyện thể.

- Trong Kiếm Khí Trì, các loại kiếm khí linh tai thuộc tính khác nhau tụ hợp lại sẽ từng giây từng phút bài xích, đấu tranh. Muốn đưa những Bất Diệt Kiếm Khí uy lực khác nhau dung nhập vào thân xác, số lượng lên đến hàng trăm, ngàn là cơn ác mộng, càng dung hợp về sau càng khó khăn hơn. Không biết thể Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ của mình cộng thêm Thái Nhất Tháp có thể đến Thiên Kiếp Kiếm không?

Thiên Kiếp Kiếm là dung hợp trên ngàn kiếm khí.

Dựa vào thân xác chịu đựng những lực lượng hung hăng dữ tợn này, còn trên ngàn cái, tưởng tượng thôi đã khiến người da đầu tê dại.

Nhưng mà . . .

Chỉ cần tu luyện thành công sẽ là chủ nhân của kiếm khí, giơ tay nhấc chân có thể bạo phát, thu hồi những Bất Diệt Kiếm Khí khủng bố này, làm được phun nước miếng có thể giết người.

Bình Luận (0)
Comment