Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 677 - Chương 677 - Không Có Đáp Án (Tt)

Chương 677 - Không có đáp án (tt)
Chương 677 - Không có đáp án (tt)

Tuy bây giờ một lần nữa trở về một ngày hai trắng, nhưng có Khương Phi Linh ở, bản thân Lý Thiên Mệnh cũng có thể từ từ viết Bích Sơn Thư, cho nên thánh tinh không thành vấn đề.

Nếu có đầy đủ thánh tinh thì Lý Thiên Mệnh lười đi suối phun linh khí, dù sao cách Khương Phi Linh quá xa.

- Linh Nhi . . .

Nhớ đến chuyện đêm qua, Lý Thiên Mệnh chìm trong trầm tư.

Meow Meow đã ngủ. Lam Hoang tự xoay tròn trong đình viên chơi một mình. Lý Thiên Mệnh ngồi trong chòi mát.

Huỳnh Hỏa nằm trên bàn đá, ngậm cọng cỏ, đầu gác lên cánh hỏi:

- Ngươi có tâm sự à?

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Có.

- Nói nghe một chút.

Lý Thiên Mệnh kể lại chuyện đêm qua.

Huỳnh Hỏa trợn trắng mắt nói:

- Ôi chà, Linh Nhi quả nhiên dữ dội.

Lý Thiên Mệnh ánh mắt âm trầm nói:

- Ta từng suy đoán nàng có lẽ có thân thế hơi đặc biệt, nhưng không thể ngờ sẽ dính dáng đến thượng cổ thần táng có lịch sử vạn năm.

- Hình như có rất nhiều điểm đáng ngờ?

- Đúng vậy! Tồn tại kia chỉ nói hai câu với ta. Câu đầu tiên ý là thượng cổ thần táng lần này mở ra trước thời hạn là bị nàng cố ý khống chế, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao có thể mở ra thần táng? Tại sao có thể điều khiển thân thể của Linh Nhi nói chuyện với ta?

- Câu thứ hai, nàng kêu ta mang Linh Nhi về mộ chôn. Ngươi chú ý chữ về này, nó đại biểu cho: Ban đầu Linh Nhi ở trong mộ chôn, thậm chí người nói câu này cũng ở trong mộ, nên mới dùng chữ về. Hơn nữa nàng sốt ruột muốn Linh Nhi trở lại. Vậy thì, nàng và Linh Nhi có quan hệ gì?

- Ta nhớ Linh Nhi từng nói Chu Tước Vương Khương Thừa tìm được nàng lúc ấy còn là trẻ sơ sinh ở trong chiến trường Trầm Uyên, không thấy phụ mẫu của nàng. Lối vào của thượng cổ thần táng, Thần Đô thứ hai cũng nằm trong chiến trường Trầm Uyên, điều này chứng minh Linh Nhi rất có thể đến từ bên trong thần táng. Nhưng nghe Bạch Mặc Điện Vương miêu tả thì mấy vạn năm nay có vô số người vào thần táng, chưa bao giờ nghe trong thần táng có người ở.

Lý Thiên Mệnh vắt óc suy nghĩ về thắc mắc này cả đêm, tiếc rằng không có đáp án.

Huỳnh Hỏa suy đoán:

- Đúng là khá mơ hồ, nghe như thân thế của Linh Nhi rất phức tạp. Thân thể của nàng kỳ lạ như vậy, chưa chắc giống như người bình thường được phụ mẫu sinh ra.

Lý Thiên Mệnh bất đắc dĩ nói:

- Ừ.

Huỳnh Hỏa hỏi:

- Ngươi định làm sao bây giờ? Mang nàng vào chỗ đó sao?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Không đi vào sẽ chết, ta không cược nổi.

Huỳnh Hỏa nói:

- Đi vào cũng có thể sẽ chết.

Trong mắt Lý Thiên Mệnh tràn đầy tơ máu:

- Nhưng đó chỉ là có thể, còn một đường sống. Có lẽ đây là kiếp nạn của Linh Nhi, nhưng ta phải gánh vác, ai cũng đừng hòng cướp đi nàng từ chỗ của ta!

- Được rồi, dù ngươi lựa chọn như thế nào thì chúng ta đều đứng chung một chỗ với ngươi. Linh Nhi là cô nương đáng yêu lương thiện, mặc kệ đối phương là phù thủy già nào thì Kê gia cũng sẽ mổ bể trứng của ả!

- Ừm.

- Ngươi định giấu Linh Nhi?

- Không.

- Vậy sao còn chưa nói?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tối hôm qua suy nghĩ có chút rối, giờ đã dần rõ ràng, lát nữa sẽ nói cho muội ấy biết. Đây là chuyện của hai người, ta nên tôn trọng ý tưởng của nàng, không nên một mình cố chống đỡ, giấu giếm nàng, như vậy là không công bình.

Tiểu Phượng Hoàng cười gian:

- Ôi chao, một kẻ si tình cẩn thận dữ, cảm động ghê, ta nghe mà suýt yêu ngươi luôn. Ca ca, mau đến yêu chiều Kê Nhi của ngươi đi nào.

- Gớm quá, biến đi!

. . .

Chạng vạng.

Khương Phi Linh mua sắm xong trở về, vẻ mặt hớn hở khoe quần áo mới cho Lý Thiên Mệnh xem, nàng mặc đồ rất là xinh.

Thập Phương Đạo Cung không bán y phục đơn giản, cơ bản làm bằng tài liệu thánh thiên văn, vừa mỏng nhẹ vừa có năng lực phòng hộ nhất định.

- Sao vậy ca ca?

- Muốn nói chút chuyện với muội.

- Được rồi.

Khương Phi Linh ngồi trên ghế, một tay chống cằm dựa vào bàn học, đôi mắt trong suốt linh động nhìn Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh kể lại chuyện xảy ra đêm qua và phỏng đoán của mình.

Nghe xong, Khương Phi Linh nhẹ giọng hỏi:

- Cho nên, nhất định phải đi thượng cổ thần táng đúng không? Không đi được không?

Xem bộ dạng của nàng thì hình như không quá sợ hãi.

Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:

- Chắc không được, nếu không đi thì sống chết và cục diện không nằm trong quyền kiểm soát của mình.

Rất khó đánh cuộc.

Khương Phi Linh bước lại gần, ngồi lên chân Lý Thiên Mệnh, ôm cổ hắn, dịu dàng nói:

- Ca ca, nếu đã như vậy thì đi thôi, ca ca hãy thả lỏng. Người kia bắt buộc ta về mộ chôn nhưng không nói sẽ đối phó với ta như thế nào, có lẽ vì ta nghịch ngợm, có lẽ nàng là người nhà của Linh Nhi, chờ Linh Nhi trở lại thì sao?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Muội quá lạc quan, thái độ của người đó rất dữ.

Khương Phi Linh tràn đầy kích tình nói:

- Dữ là vì sợ mình không nghe lời nên mới hù dọa. Không sao, phu thê chúng ta đồng lòng thì có thể cắt đá vàng, binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn.

Lý Thiên Mệnh ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Linh Nhi, muội không cần lo về vấn đề cảm xúc của ta, hiện tại ta rất bình tĩnh. Không thể phủ nhận đây là phiền phức đáng sợ. Ta không thể hiểu thấu đẳng cấp của đối phương. Bây giờ còn một đoạn thời gian trước khi vào thần táng, cần thông qua thử thách của tiệc pháo hoa, cho nên trong thời gian ngắn này ta phải suy nghĩ thật kỹ, thậm chí hỏi trưởng bối, nghe ý kiến của họ.

Phải thật bình tĩnh mới có thể giải quyết phiền phức.

Lần này hắn không gánh nổi hậu quả thua.

Khương Phi Linh mỉm cười nói:

- Được, tóm lại ta tin tưởng ca ca, cũng tin tưởng vận may của chúng ta, chắc chắn không sao đâu! Hơn nữa Linh Nhi cũng muốn biết mình đến từ đâu, phụ mẫu là ai, không chừng sẽ là một trận cơ duyên.

Thoạt trông nàng rất lạc quan, nhưng rõ ràng, nàng chỉ muốn dùng cảm xúc này cảm nhiễm Lý Thiên Mệnh, làm hắn nhẹ lòng mà thôi.

Khương Phi Linh nắm bàn tay Lý Thiên Mệnh, cười tươi như hoa, bình tĩnh như không có chuyện gì:

- Cố lên!

- Ừm!

Lý Thiên Mệnh gật đầu, bắt đầu trầm tư.

Một lúc sau.

Khương Phi Linh đỏ mặt nói:

- Ca ca, sờ đủ chưa?

- A? Ngại quá.

Lý Thiên Mệnh lúng túng rút tay về, mới rồi là bàn tay này sờ bậy trong quần áo của Linh Nhi.

Khương Phi Linh dỗi nói:

- Ca ca ngượng chỗ nào? Còn giả vờ trầm tư.

- Là muội mới rồi nói phu thê đồng lòng cắt đá vàng, đã là phu thê thì ngại gì nữa?

- . . .!

. . .

Hôm sau.

Lý Thiên Mệnh bắt đầu chính thức tu hành Bất Diệt Kiếm Thể.

Hắn mang Tiểu Phượng Hoàng cùng đi.

Gặp Thập Phương cung chủ Vi Sinh Vân Tịch, Lý Thiên Mệnh liền hỏi nàng có thể dời Kiếm Khí Trì ra ngoài hay không?

Đáp án là có thể.

Vậy là Lý Thiên Mệnh phỏng chừng Lam Hoang cũng có thể tu luyện.

Nhưng khi Lý Thiên Mệnh cho Lam Hoang thử dung hợp Bất Diệt Kiếm Khí thứ nhất thì ai ngờ nó sợ đau.

Đừng nhìn bé rùa bự da dày thịt béo, một khi Bất Diệt Kiếm Khí chui vào người, nó hét lên là Lý Thiên Mệnh cảm giác mình sắp điếc tai.

Bất đắc dĩ, Lý Thiên Mệnh đành bỏ ý tưởng cho Lam Hoang tu luyện Bất Diệt Kiếm Thể, nếu không thì sẽ vứt luôn lỗ tai.

Meow Meow hiện tại có thể dựa vào thần thông và Vạn Ma Độc Nha chiến đấu, Lam Hoang có năng lực đánh gần thân mạnh mẽ, cho nên Lý Thiên Mệnh mặc kệ chúng nó.

- Không biết trước khi tiệc pháo hoa đến ta có thể dung hợp một trăm Bất Diệt Kiếm Khí, trở thành Bách Kiếp Kiếm không?

Lý Thiên Mệnh không biết chính mình khổ tu và kiên trì có thể cầu được một góc bình yên trong thượng cổ thần táng không.

Hắn chỉ biết rằng mặc kệ kết quả như thế nào thì hắn sẽ trả giá tất cả để đấu tranh và kiên trì.

Bình Luận (0)
Comment