Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Bắt đầu đi! Một ngày cố gắng đừng nhiều hơn ba cái, nếu không thì thân thể sẽ khó mà chịu đựng được. Dù sao người bình thường không chịu nổi một Bất Diệt Kiếm Khí nữa là.
- Khoa trương vậy sao? Để ta thử.
Trước khi đến đây Huỳnh Hỏa đã nghiên cứu kỹ pháp quyết của Bất Diệt Kiếm Thể.
Tiểu Phượng Hoàng chọn một kiếm khí Lam Lăng Hỏa giống như kiếm khí thứ nhất mà Lý Thiên Mệnh dung hợp, nó bắt đầu dung hợp.
- A!!!
Trong địa cung văng vẳng tiếng gào thét của Huỳnh Hỏa.
- Ha ha ha!
Trong không gian bản mệnh, Meow Meow cười lớn một tiếng, tiếp tục ngủ.
Dung hợp một đạo kiếm thủy thổ xong Huỳnh Hỏa hấp tấp trở về không gian bản mệnh, nhận Thái Nhất Tháp chải vuốt.
Thấy Meow Meow lim dim ngủ, Tiểu Phượng Hoàng thầm giận.
- Xem kiếm!
- Méo!
- Còn cười nữa không?
- Kê ca, ta sai rồi . . .!
- Vậy mới phải.
. . .
Lúc này Lý Thiên Mệnh đang chọn lựa kiếm khí thứ hai, tên là kiếm khí Tử Huyền Lôi.
Nói thật thì kiếm khí lôi hỏa đều là hung ác nhất, sức sát thương mạnh nhất, dù hắn chọn cái không có nhiều thánh thiên văn nhưng vẫn phá hủy mạnh máu thịt.
Lần này không có Vi Sinh Vân Tịch, Lý Thiên Mệnh toàn dựa vào sức mình.
Kiếm khí lôi đình màu tím xé rách một lỗ máu, chui vào thân thể.
- A!
Phải công nhận là mùi vị đó rất khó chịu, nhưng Lý Thiên Mệnh nghĩ tới người ngọc trong lòng thì cắn chặt răng.
Chỉ mới bắt đầu mà thôi, hắn không định nhanh như vậy đã quỷ khóc sói tru.
Dù sao theo kiếm khí tăng lên, xung đột trong người càng mãnh liệt, về sau còn nhiều dịp để gào khóc.
Một ngày ba Bất Diệt Kiếm Khí?
Lý Thiên Mệnh không thỏa mãn điều này, ngay hôm đầu tiên hắn đã muốn tìm kiếm cực hạn của bản thân. Dù sao có Thái Nhất Tháp, vết thương thể xác không đáng lo.
Thời gian trôi qua.
Trong địa cung, nửa ngày đầu yên tĩnh, buổi chiều bắt đầu tràn ngập tiếng người gà hú hét.
Từ đầu âm điệu trầm thấp, về sau thì giai điệu cao vút.
Vi Sinh Vân Tịch nghe âm thanh đó, mỉm cười nói:
- Tới lúc rồi.
Bình thường khi hét muốn rách cổ họng là rõ ràng sắp không chịu nổi.
Người bình thường rất nhanh sẽ đi ra.
Làm Vi Sinh Vân Tịch bất ngờ là tiếng hét vẫn tiếp tục lúc trầm lúc bổng.
Một canh giờ, hai canh giờ, tiếng hét vang vọng mãi không dứt.
- Bị hành hạ thời gian dài như vậy mà hài tử này vẫn còn tiếp tục?
Đây mới thật sự là đấu tranh và kiên trì.
Bị hành hạ đau nhức, la to là một loại trút ra, không kiểm soát được, Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa cũng không cần khống chế.
Cả hai không phải người sắt giả dối mà là sinh mệnh có máu có thịt, nếu máu thịt bị xé rách bươm mà vẫn không nhíu mày thì rất giả tạo.
Điều khiến người rung động thật sự là tuy cả hai rít gào nghe rất tội, nhưng không dừng lại.
Nghe tiếng la thì hình như bọn họ tùy thời không kiên trì nổi, nhưng tình huống xoay ngược, ngay sau đó im lặng một hồi, rồi lại hét lên.
- A!!!
Vi Sinh Vân Tịch dở khóc dở cười:
- Không ngờ tính cách của hài tử này cứng cỏi như vậy.
Nàng còn tưởng rằng Lý Thiên Mệnh có thiên phú mạnh như vậy, từ nhỏ tự nhiên thuận buồm xuôi gió .
Đến hoàng hôn.
Lý Thiên Mệnh đi ra địa cung.
Vi Sinh Vân Tịch hỏi:
- Số lần thất bại nhiều không?
Bình thường thì Lý Thiên Mệnh là người mới bắt đầu, số lần thất bại chắc chắn sẽ rất nhiều.
Bởi vì Bất Diệt Kiếm Khí chưa chắc đều bị dung hợp, đa số thời gian nó xé rách thịt ra rồi bay về Kiếm Khí Trì.
Bất Diệt Kiếm Thể hành hạ đa số đến từ dung hợp thất bại.
- Nhiều, thất bại hơn chín mươi lần, hành chết ta!
Lý Thiên Mệnh nhớ lại mà run, hắn cũng không biết mình làm cách nào mà kiên trì được nữa.
Một người bằng xương bằng thịt sao có thể không sợ đau nhức, trừ phi không có cảm giác đau.
Trên mặt Vi Sinh Vân Tịch tràn ngập khó hiểu hỏi:
- Hơn chín mươi lần?? ?
Trần Trầm buồn bực nói:
- Đúng rồi, không hiểu sao xác suất thất bại của ta cao như vậy nữa, có phải vì ta quá phế không?
Có vài lần mắt thấy sắp thành công mà mợ nó, kiếm khí bỏ chạy, vừa ăn hành vừa kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm Lý Thiên Mệnh tức hộc máu.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Ngươi . . . ngươi tổng cộng thành công mấy lần?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Mười ba lần, cộng thêm cái lần trước, hiện tại dung hợp mười bốn kiếm khí. Huỳnh Hỏa càng dở hơn, ban đầu phét lác ở trước mặt ta cho cố vào, đòi so tài này nọ, kết quả thất bại hơn một trăm lần mà chỉ thành công chín Bất Diệt Kiếm Khí, không tu thành Thập Kiếp Kiếm đã run rẩy trở về không gian bản mệnh.
- . . .
Vi Sinh Vân Tịch hóa đá tại chỗ, nửa ngày không nói chuyện.
Lý Thiên Mệnh đau đầu hỏi:
- Sao vậy cung chủ? Làm cung chủ thất vọng rồi sao?
Nói thật, Lý Thiên Mệnh cảm thấy mình như điên rồi, cả ngày hét sắp tắt tiếng, cả ngày như tu hành trong địa ngục. Hắn không biết sức mạnh ý chí của người khác như thế nào, hắn đã cố gắng hết sức, cả đời cũng chưa từng đau đớn như vậy.
Vi Sinh Vân Tịch dở khóc dở cười hỏi:
- Một ngày tu thành Thập Kiếp Kiếm mà khiến ta thất vọng? Chứ ngươi muốn sao? Một ngày tu thành Bách Kiếp Kiếm?
- Nói cũng phải, nhưng tại sao ta thất bại số lần nhiều như vậy?
Thoạt trông hắn dung hợp mười ba cái, nhưng sự thật đã chịu đựng hành hạ hơn trăm lần, quả thực thống khổ không muốn sống.
- Đây là bình thường, về sau quen thuộc là được. Nhưng về sau kiếm khí ở trong người của ngươi nhiều hơn, xung đột kịch liệt với kiếm khí từ bên ngoài vào thì sẽ đau hơn nữa.
- . . .
Lý Thiên Mệnh sắc mặt trắng nhợt.
- Sợ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, ta đặt ra mục tiêu là kiên trì thêm một ngày, mỗi ngày đều tự nhủ với bản thân như vậy là có thể kéo dài rồi.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Giỏi lắm, ăn được khổ trong khổ mới là người bề trên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiện tại ta không hứng thú làm người bề trên, chỉ muốn cho người nhà sống sót tốt.
Khát vọng này nghe không có chí khí gì cả.
Nhưng sự thật thì đây mới là nguyên nhân duy nhất khiến Lý Thiên Mệnh chọn ăn mọi đau khổ vẫn quyết kiên trì tiếp.
Đau muốn chết vẫn cố chống đỡ!
. . .
Nhiều người đều biết Thần Đô phát đạt về nước, nhiều sông ngòi.
Có tổng cộng mấy chục sông hồ lớn từ trong Thần Đô chảy qua.
Nước sông cuồn cuộn lao tới sông biển.
Trong đó có một con sông chảy thẳng đến phương bắc, đó là vùng nước bao la hùng vĩ nhất Thần Đô, trong Thần Đô có một phần được gọi là Phong Nguyệt Giang, chốn phồn hoa xa xỉ lãng phí nhất Thần Đô.
Con sông này chảy ra ngoài Thần Đô, vẫn luôn chảy về phương bắc, cuối cùng hòa vào Bắc Phương Minh Hải, tên gọi Bắc Minh Giang.
Nghe nói tận cùng Bắc Minh Giang là khởi nguồn của thượng cổ hoàng tộc.
Trước lễ hội pháo hoa, toàn bộ Thần Đô đổ cơn mưa lớn khiến mực nước sông hồ dâng lên cao hơn, nước sông từ núi cao chảy xuống từ Thần Đô ầm ầm chảy hướng Bắc Phương Minh Hải.
Phương bắc Thần Đô là rừng rậm mênh mông.
Bắc Minh Giang cuồn cuộn chảy vào rừng rậm, nước sông đục ngầu bắn tung tóe, nhổ tận gốc nhiều cây cối.
Mưa to đổ xuống, thú nhỏ trong rừng rậm đều núp đi.
Bên bờ Bắc Minh Giang một góc rừng rậm.
Một lão già mặc áo tơi rách rưới, đầu đội mũ bện bằng tre ố màu vàng đang ngồi trên đất bùn, tay cầm cây gậy tre dài mảnh, đầu gậy cột sợi dây mỏng thả xuống nước sông, một cục phao nổi bập bềnh trong sóng.
Mưa như trút nước làm bùn bắn tung tóe, trên người lão nhân đã dính đầy nước bùn, mặt lấm lem bùn.
Nhưng lão nhân mỉm cười, vẻ mặt ung dung bình thản.
Xem mặt mày thì người này ước chừng năm mươi tuổi, trên đầu đã có một ít tóc trắng, mặt có vài nếp nhăn, lưng hơi còng.
Lão nhân ngồi bên bờ sông này không biết đã qua bao nhiêu canh giờ.
Ngay lúc này, một tiểu cô nương năm, sáu tuổi cưỡi con thú bản mệnh heo hương nhỏ nhảy nhót từ trong rừng rậm ra.
Tiểu cô nương chơi rất vui vẻ, dọc đường đi phát ra tiếng cười như chuông bạc, âm thanh hòa cùng tiếng mưa to và sóng sông có vẻ đặc biệt hiếm lạ.