Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 679 - Chương 679 - Định Sóng Gió

Chương 679 - Định sóng gió
Chương 679 - Định sóng gió

Tiểu cô nương nhìn thấy người đi câu, tò mò nhảy xuống heo hương, đi tới bên cạnh lão nhân:

- Lão gia gia, người đang câu cá ạ?

Lão nhân cười tủm tỉm đáp:

- Đúng rồi, cô bé.

Tiểu cô nương nghiêm túc nói:

- Nhưng nước sông chảy xiết như vậy, cá nhỏ sẽ không mắc câu, mồi câu của lão gia gia rất nhanh sẽ bị rơi ra.

Lão nhân nói:

- Vậy à? Nhưng nước sông chảy xiết mới có cá lớn chui ra, gia gia thích câu cá lớn.

Tiểu cô nương cười toe nói:

- Lòng tham! Cá lớn thì cũng quẫy mạnh hơn, lão gia gia có câu lên nổi không?

Lão nhân mỉm cười nói:

- Cô bé này, dám xem thường gia gia à, chờ xem, gia gia câu cá lớn cho ngươi xem ngay bây giờ.

Tiểu cô nương cũng ngồi xuống:

- Hừm, vậy ta sẽ chờ xem!

Trời mưa, tiểu cô nương chơi đùa làm cả người lấm lem như mới lăn vào vũng sình. Nhưng bùn lầy không thể che giấu nét ngây thơ và trong sáng của sinh mệnh nhỏ, đôi mắt chớp chớp tựa như đá quý mùa mưa, giọt mưa càng rơi thì càng tẩy rửa trong veo.

Một lúc sau.

Lão nhân nhấc cần câu lên:

- Cá lớn đến rồi!

Quả nhiên có cá mắc câu, cá quẫy một lúc trong nước rồi bị lão nhân câu lên.

Cả hai nhìn kỹ, câu trúng cá bé, chỉ cỡ hai ngón tay, không đủ con heo hương ăn một miếng.

Tiểu cô nương vui vẻ ôm bụng cười té lăn quay:

- Hi hi, cá có chút xíu à, lão gia gia thua rồi nhé!

Lão nhân cười theo:

- Ha ha, là gia gia khoác lác, tệ thật, bị cô bé thấy trò hề, hổ thẹn, hổ thẹn.

Cười một lúc rồi lão nhân nhặt lên một gáo nước, đựng ít nước, bỏ cá nhỏ vào gáo.

Tiểu cô nương chớp mắt to tròn hỏi:

- Lão gia gia, người định tặng cá nhỏ cho ta à?

Lão nhân cười nói:

- Bị bé đoán đúng rồi, thật thông minh.

- Đương nhiên, cha mẹ đều nói ta rất thông minh!

- Vậy bé có thích nuôi cá nhỏ không?

Tiểu cô nương nhận lấy gáo nước, chớp chớp mắt sáng ngời:

- Thích! Đa tạ gia gia, ta nhất định sẽ nuôi lớn cá nhỏ!

Bởi vì đây là cá nhỏ nhiều màu, tuy nhỏ xíu nhưng rất đẹp.

Lão nhân mỉm cười nói:

- Thật tốt, gia gia cũng thích nuôi cá nhỏ.

Lão tạm dừng rồi mới nói tiếp:

- Cô bé, ở lại nói chuyện với gia gia một chút được không? Gia gia cô đơn lắm, lớn tuổi nên thích suy nghĩ lung tung.

- Được ạ!

Tiểu cô nương ôm cá nhỏ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh:

- Gia gia chỉ có một mình ạ? Thật đáng thương.

Lão nhân nói:

- Ừ, lâu nay chỉ có một mình. Nhưng gia gia thích câu cá, thích nuôi cá nhỏ, đôi khi không quá cô độc.

Tiểu cô nương nói:

- Nhưng cá nhỏ không thể nói chuyện, không thể giúp gia gia giải buồn.

- Cái này thì bé không hiểu, bé nghe gia gia nói này, bất cứ sinh mệnh nào, dù là cá con thì nó cũng có tư tưởng, đây là điểm tuyệt vời của sinh linh. Nó không phải con số, từ khi nó được sinh ra là bắt đầu trải qua sự tình, từ những chuyện đó sản sinh ra ý tưởng của mình. Có lẽ một con cá nhỏ có rất ít trải qua và ý tưởng, nhưng mấy chục, hàng trăm vạn con hội tụ lại một chỗ thì đó gọi là đạo.

Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi:

- Đạo? Cái gì là đạo? Gia gia, có phải là đồ ăn ngon không?

Lão nhân cười nói:

- Đúng rồi, đạo ăn ngon lắm, gia gia thích ăn nhất.

Tiểu cô nương nói:

- Người ta cũng muốn ăn!

- Ăn sẽ nát miệng, bé còn muốn ăn không?

Tiểu cô nương nói:

- Vậy . . . thôi ạ, ta ăn đồ do nương thân nấu là được, thơm phức!

- Ha ha, vậy mới ngoan, chỉ có người mục rữa như gia gia mới ăn mấy thứ thối rữa này.

Vừa nói tới đây thì phương xa có tiếng kêu gọi.

Tiểu cô nương giật bắn người, đứng dậy vội nói:

- Lão gia gia, phụ mẫu kêu ta, ta về nhà đây, lần sau lại đến tìm gia gia chơi!

Lão nhân gật đầu, nói:

- Được rồi.

- Heo con, đi mau!

Tiểu cô nương động tác mạnh mẽ leo lên lưng heo hương nhỏ, tay còn cầm gáo nước.

- Hẹn gặp lại, lão gia gia.

- Hẹn gặp lại, bé con.

Có lẽ vì chạy vội nên heo hương bị vấp, tiểu cô nương té xuống vũng bùn.

Tiểu cô nương khóc lem mặt:

- Hu hu!

Lão nhân vội buông cần câu xuống, tiến lên đỡ tiểu cô nương dậy, tay run run móc một miếng vải từ trong ngực ra lau sạch sẽ khuôn mặt cô bé, lẩm bẩm:

- Tuổi còn nhỏ, đi đường phải cẩn thận chút, rất nhiều người té ngã một lần thì không gượng dậy nổi nữa.

Tiểu cô nương vừa khóc vừa nói:

- Gia gia, cá con không thấy đâu nữa!

Lão nhân cười nói:

- Không sao, gia gia tìm cho, đừng vội. Gia gia có nhiều cá nhỏ, ức vạn cá nhỏ.

Bỗng nhiên!

Một đôi nam nữ trẻ tuổi từ trong rừng lao ra.

Hai người thấy ngay một lão nhân tóm chặt tiểu cô nương, cười rất xấu xí, tiểu cô nương thì khóc lóc.

Nam nhân xông lên đạp vào ngực lão nhân:

- Lão già vô sỉ, xéo!

Lão nhân văng ra ngoài đụng vào một thân cây, cả buổi không gượng dậy nổi.

Tiểu cô nương bị hù sợ không nói nên lời, rơi nước mắt ròng ròng:

- Phụ thân . . . phụ . . . phụ . . .

Nam nhân hơi khiêm khắc răn dậy, kéo tiểu cô nương lên:

- Mau theo phụ thân về nhà, sao dám đi lung tung hả? Đời bây giờ rối ren, có nhiều người xấu, ngươi đi ra là muốn chết sao?

Tiểu cô nương khóc ướt mặt nhìn lão nhân ngã dưới đất, lắp bắp:

- Gia gia . . . lão gia gia . . .

Chỉ chớp mắt, tiểu cô nương và thú bản mệnh heo hương nhỏ bị phụ mẫu mang đi.

Mưa như trút nước, màn mưa nuốt sống cả thế giới, chỗ trũng trong rừng đọng nước càng lúc càng nhiều, cơ hồ nhấn chìm lão nhân ngã dưới đất.

Lão nhân nằm im không nhúc nhích.

Nhưng đôi mắt lão luôn mở to lẳng lặng nhìn nước bùn trước mắt.

- Bắt được ngươi!

Lão nhân bỗng nhiên duỗi ra tay chộp lấy con cá nhỏ nhiều màu trong nước bùn.

- Muốn chạy ra lòng bàn tay của ta hả, nghịch ngợm!

Lão nhân đứng lên, tay cầm cá nhỏ, tay kia sửa sang lại áo tơi, đội mũ tre lên đầu.

Sau đó lão từng bước từng bước chân đi tới bờ sông, lúc thì nhìn Thần Đô, khi thì nhìn phía cuối Bắc Minh Giang, ánh mắt sâu thẳm.

Lão biết nơi đó là cố hương của mình.

- Thiên đạo đại hạn, sinh tử vô tình, người như cá. Tiếc rằng nước sông cuồn cuộn, vô số sát khí, phù sinh là bể khổ, ai có thể trốn thoát được . . .

Nước mắt của lão rơi xuống.

- Người một đời, mộng một giấc, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ.

Lão nhân nhìn cá nhỏ trong tay, thở dài một hơi, nói:

- Nếu muốn sống chỉ đành ăn cá, ài . . .

Lão rất thống khổ.

Nhưng mà . . .

Lão nhân nhét cá sống vào miệng, cắn một phát đứt làm đôi, máu chảy đầm đìa, miếng thứ hai trực tiếp nuốt xuống.

Có lẽ bị xương cá đâm vào cổ họng, lão ho sặc sụa, nét mặt thống khổ.

Nhưng cuối cùng, lão nhe răng cười.

Cười xong, lão cõng giỏ cá, cầm lấy cần câu, sửa sang áo tơi và mũ, đạp đôi giày tre rách bươm đi dọc theo Bắc Minh Giang hướng tới Thần Đô, từng bước lảo đảo đi tới.

Trong màn mưa, lão há mồm vui sướng ngâm nga:

Chớ nghe tiếng rừng vỗ lá,

Ngại gì ngâm nga cứ bước đi.

Gậy tre mang giày còn hơn cưỡi ngựa,

Ai sợ?

Một làn mưa bụi mặc đời trôi.

Gió xuân se lạnh thổi tỉnh rượu,

Hơi lạnh, đỉnh núi tà chiếu lại đón chào.

Quay đầu hướng đến nơi hiu quạnh.

Trở lại, không thấy gió, mưa cũng vô tình.

Bình Luận (0)
Comment