Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 680 - Chương 680 - Tiểu Phong, Sống Chết Có Nhau

Chương 680 - Tiểu Phong, sống chết có nhau
Chương 680 - Tiểu Phong, sống chết có nhau

Mưa gió qua đi.

Thần Đô nghênh đón thời tiết gió thu mát mẻ, gió nhẹ thổi, ánh nắng chói chang.

Đến buổi tối, vạn dặm không mây, ánh sao rực rỡ, ngân hà xán lạn, đẹp không sao tả xiết.

Mọi người nói đây nhất định sẽ là lễ hội pháo hoa đẹp nhất Thần Đô.

Thượng cổ hoàng tộc thích cái đẹp, không chỉ có người đẹp, còn có phồn hoa đẹp, đô thành đẹp, pháo hoa rực rỡ đẹp.

Đêm pháo hoa, thiên hạ đoàn viên.

Mỗi khi đêm đó đến, dân chúng Thần Đô sẽ lấy ra pháo hoa tự chế tạo trong một năm bắn lên bầu trời, nhuộm trời đêm Thần Đô thành muôn hồng nghìn tía.

Đó là đêm lãng mạn nhất, bao nhiêu kẻ có tình thề hẹn đến chết không chia xa trong pháo hoa ở Thần Đô.

Có người phản bội lời thề, có người bên nhau đến già.

Nhưng mà.

Lý Thiên Mệnh ở trong hành hạ của Bất Diệt Kiếm Thể cơ hồ quên thời gian.

Từ lúc dung hợp kiếm khí Lam Lăng Hỏa thứ nhất đến nay đã qua hai mươi tám ngày.

Trong gần một tháng qua, từ xa lạ đến quen thuộc, từ thống khổ bình thường đến tột độ, từ gào rú rầm trời đến xé rách cổ họng, hắn cắn răng vượt qua tất cả.

Trong một tháng, một nửa thời gian lo tu hành, nửa còn lại dùng vào Bất Diệt Kiếm Thể.

Đây là cân bằng tốt nhất, nhưng cũng là phương thức tu hành mệt nhất, Lý Thiên Mệnh kiên trì qua hết.

Vi Sinh Vân Tịch cũng nói hắn có thể chịu đựng hành hạ của Kiếm Khí Trì, mỗi ngày đều tiến bộ thật là kỳ tích của sức mạnh ý chí.

Thật ra làm gì có kỳ tích nào, Lý Thiên Mệnh đơn thuần muốn cho hắn và Khương Phi Linh có thể bình yên sống sót.

Mỗi lần Lý Thiên Mệnh đều tự nhủ kiên trì thêm một ngày là tốt rồi.

Cứ như thế, mỗi ngày lặp lại lời này.

Mãi đến trước lễ hội pháo hoa một ngày.

Lý Thiên Mệnh dung hợp hơn ba trăm kiếm khí, sớm đã tu hành thành công Bách Kiếp Kiếm.

Ngay cả Huỳnh Hỏa cũng đã dung hợp một trăm bảy mươi mấy kiếm khí, cũng nằm trong phạm trù Bách Kiếp Kiếm.

Thật ra cái gọi là Thập Kiếp Kiếm, Bách Kiếp Kiếm chỉ là xưng hô, không có ý nghĩa gì, vì uy lực của Bất Diệt Kiếm Thể tính theo số lượng dung hợp kiếm khí.

Ba trăm kiếm khí và một trăm kiếm khí có uy lực khác nhau.

Chín mươi chín kiếm khí và một trăm kiếm khí thì không khác nhiều, đến một trăm cũng không có lột xác gì.

Lý Thiên Mệnh đã thử nghiệm, uy lực ba trăm kiếp kiếm của hắn cộng thêm Thần Tiêu kiếm quyết rất khủng bố, không uổng công một tháng nay hắn sống không bằng chết!

- Về mặt cảnh giới thì chúng ta đã đột phá đến Địa Thánh cảnh đệ tứ trọng! Dù sao bây giờ có nhiều thánh tinh, không đáng lo. Mình bây giờ tựa hồ lột xác rất lớn so với lúc đánh bại Đông Dương Chước.

Không chỉ có thú bản mệnh tiến hóa, còn tăng lên hai trọng cảnh giới, cộng thêm Bất Diệt Kiếm Thể mạnh nhất.

. . .

Chớp mắt.

Lễ hội pháo hoa tới rồi.

Đây là ngày náo nhiệt và phồn hoa nhất Thần Đô.

Sáng sớm hôm nay, Lý Thiên Mệnh đi tìm Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc.

Hắn muốn báo cho Bạch Mặc biết đêm nay hắn sẽ đi hoàng cung.

Bạch Mặc ở chỗ Ám Điện.

Khi Lý Thiên Mệnh đến tìm, Bạch Mặc vừa lúc ở Đạo Thiên Cung. Ba vị Điện Vương cộng thêm điện chủ Ám Điện Dạ Nhất, Thập Phương cung chủ Vi Sinh Vân Tịch đều có mặt.

Đông đủ người xem như vừa lúc, Lý Thiên Mệnh đang định hỏi họ chuyện Khương Phi Linh và thượng cổ thần táng.

Trùng hợp là lần này hắn dẫn Khương Phi Linh cùng đến Đạo Thiên Cung.

Khương Phi Linh và Vi Sinh Vân Tịch lần đầu tiên gặp mặt, nàng ngoan ngoãn vái chào, sau đó đứng cạnh Lý Thiên Mệnh.

Vi Sinh Vân Tịch dịu dàng nói:

- Từ lâu đã nghe nói Linh Nhi cô nương là một kỳ nhân, hôm nay gặp quả nhiên không tầm thường.

Lý Thiên Mệnh thấy mọi người đều có mặt, phỏng chừng bàn bạc chuyện tiệc pháo hoa đêm nay, thế là hắn hỏi:

- Cung chủ, tiệc pháo hoa của hoàng tộc có mời ta đến không?

Vi Sinh Vân Tịch trả lời:

- Ngươi và Tiểu Phong đều được mời.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy chúng ta có nên đi không?

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Không cần thiết. Lần trước ngươi giết Đông Dương Chước, khiến toàn bộ hoàng tộc đều ghi hận trong lòng. Nếu đi tiệc pháo hoa, Đông Dương Phong Trần dẫn đầu đám con cháu Đông Dương hoàng tộc chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp trả thù ngươi. Chúng ta không cần thiết đi vào địa bàn của người khác tranh đấu, dễ chịu thiệt thòi.

Xem ra bọn họ sớm sắp xếp hết cho Lý Thiên Mệnh rồi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ta nghe nói tiệc pháo hoa quan hệ đến tư cách vào thượng cổ thần táng, nếu không đi thì có phải không được vào thần táng?

Vi Sinh Vân Tịch đáp:

- Ngươi nói đúng. Nhưng thượng cổ thần táng mở ra nhiều lần, hiện giờ bên trong cũng không có thứ tốt gì. Hơn nữa người đi vào trên cơ bản đều là hoàng tộc và vây cánh của họ. Bên trong không có trưởng bối bảo hộ, chúng ta không thể ảnh hưởng được gì, rất có thể sẽ bị hoàng tộc khi nhục thậm chí sát hại. Cho nên, người của chúng ta cơ bản không vào đó.

Bạch Mặc bổ sung thêm:

- Cung chủ nói đúng. Chúng ta sẽ có mặt ở tiệc pháo hoa, đối phương không thể xằng bậy. Nhưng vào thần táng thì hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của chúng ta, chuyện gì đều có thể phát sinh.

Chuyện này nguy hiểm còn hơn cuộc chiến Cảnh Vực.

Bởi vì trong cuộc chiến Cảnh Vực ít nhất có trưởng bối nhìn, thấy rõ ai giết chết ai.

Trong thượng cổ thần táng, đi vào rồi không ra nữa, ai biết là kẻ nào làm?

Thậm chí, bản thân thần táng vốn đã khá nguy hiểm.

Vi Sinh Vân Tịch cười khẽ:

- Thiên Mệnh, ngươi cứ làm theo tiết tấu của mình tu hành trong Đạo Cung, với sức mạnh ý chí và thiên phú của ngươi thì sớm muộn gì cũng sẽ khuấy động Thần Đô trời long đất lở.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhưng thưa cung chủ, Điện Vương, có lẽ ta nhất định phải vào thần táng.

Các trưởng bối hai mặt nhìn nhau, hơi kinh ngạc hỏi:

- Lý do, nói nghe thử?

Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh kéo nàng đến trước mặt, kể cho các trưởng bối nghe về thân thế và chuyện phát sinh trên người của nàng.

Ngay cả Vi Sinh Vân Tịch sau khi nghe xong cũng giật mình kêu lên:

- Cái gì?!

Một vị điện chủ, bốn vị Điện Vương khác trong mắt tràn ngập khó tin.

Xem ra chuyện này mang đến rung động rất lớn với họ.

- Thiên Mệnh, ngươi có chắc không?

Lý Thiên Mệnh trịnh trọng gật đầu:

- Chắc!

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Linh Nhi cô nương có thể theo ta đi vào không? Cho ta xem thể chất của cô nương có điểm đặc biệt gì.

Vi Sinh Vân Tịch và Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt đều là nữ, tiện lợi rất nhiều.

Khương Phi Linh đi theo họ vào trong nhà đá.

Bạch Mặc nói:

- Thiên Mệnh, chuyện này thật sự rất mơ hồ. Thượng cổ thần táng xuất hiện gần mười vạn năm, mở ra vô số lần, bên trong có vô số chuyện kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ nghe ai nói tồn tại người sống.

Điện chủ Ám Điện Dạ Nhất nói:

- Đúng vậy! Hơn nữa ngươi nói loại thủ đoạn đó, có thể ở trong mộ chôn mà khống chế được thân thể và cử chỉ của Linh Nhi cô nương thì thật là nằm ngoài sức tưởng tượng. Ít nhất cấp bậc tu vi của chúng ta không cách nào hiểu thấu.

Sinh Linh Điện Vương Tư Đồ Thanh Hòa suy đoán:

- Có khi nào là thượng thần chôn trong thần táng không? Linh Nhi cô nương là hậu duệ của thượng thần đó?

Bạch Mặc hỏi ngược lại:

- Ý của ngươi là thượng thần không chết, hậu duệ ở trong góc nào đó trong mộ chôn sinh sản kéo dài? Không thể nào, nếu tồn tại nhóm người như thế thì sớm đi ra khỏi mộ thống trị Thần Quốc rồi, bốn loại vật thần Thập Phương Trấn Ma Trụ làm gì đến lượt chúng ta lấy?

Nam Phương Điện Vương Tần Cửu Phủ nói:

- Chờ xem cung chủ nói như thế nào đã.

Lý Thiên Mệnh nghe bọn họ thảo luận, chân mày cau lại.

Như vậy đã nói lên chuyện này vượt qua cấp bậc của nhóm Điện Vương, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

- Chẳng lẽ thượng thần có thật trên đời, ở ngay bên cạnh chúng ta?

Ngày hôm đó nói chuyện với mình, tự xưng là mở mộ chôn vì mình, kêu mình đưa Khương Phi Linh về mộ chôn là thượng thần sao?

Nàng tồn tại mười vạn năm?

Bình Luận (0)
Comment