Trong nghi hoặc . . .
Vi Sinh Vân Tịch đưa Khương Phi Linh ra nhà đá.
Dạ Nhất hỏi:
- Sao rồi cung chủ?
Vi Sinh Vân Tịch lắc đầu, nói:
- Linh Nhi tiểu cô nương trong trạng thái bình thường là thân thể phàm nhân, thậm chí không có Thú Nguyên. Nhưng khi Phụ Linh sẽ chuyển hóa thành trạng thái khác, có thể gọi là thần tích ta không nghiên cứu thấu được. Trên thế giới này thứ khiến ta không thể hiểu thấu thì chỉ có thể là kỳ tích do thượng thần sáng tạo.
Vi Sinh Vân Tịch đã kiểm tra kỹ thân thể của Khương Phi Linh nhưng đưa ra kết luận như vậy.
Rõ ràng, bọn họ chịu bó tay.
Vi Sinh Vân Tịch hỏi:
- Thiên Mệnh, ngươi tuyển chọn vào thần táng, đánh cược một lần, đúng không?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta muốn hỏi ý của mọi người thế nào.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Nếu không muốn Linh Nhi cô nương chết thì không có sự lựa chọn thứ hai, nên đi mạo hiểm một lần. Nhưng như vậy sẽ khiến ngươi đặt mình trong nguy hiểm.
Nếu không đi vào, chắc chắn Lý Thiên Mệnh khỏe mạnh bình an.
Nếu đi vào thì đối mặt nguy hiểm không chỉ đến từ tồn tại thần bí, còn có sự trả thù của thượng cổ hoàng tộc.
Lý Thiên Mệnh kiên định nói:
- Ta chỉ muốn khiến Linh Nhi sống khỏe mạnh.
Vi Sinh Vân Tịch tràn ngập xin lỗi nói:
- Ta biết, nặng tình cảm đều là nam nhi tốt, không cần đoán cũng biết sự lựa chọn của ngươi. Thật sự rất xin lỗi, chuyện này vượt qua cấp độ của chúng ta, chúng ta cũng mờ mịt giống như ngươi, thế cho nên không thể đưa ra đề nghị tốt hơn cho ngươi. Sợ rằng đến lúc đó chỉ có thể cho ngươi mang một ít thứ giữ mạng đi vào.
- Xin cung chủ đừng cảm thấy áy náy, ta biết việc này rất kỳ dị, nhưng chưa chắc toàn bộ là sát khí.
Lý Thiên Mệnh tạm dừng, hỏi:
- Ý của cung chủ là đồng ý để ta đi tiệc pháo hoa, tranh thủ một cơ hội vào thượng cổ thần táng?
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Chúng ta tôn trọng tuyển chọn của ngươi.
Lý Thiên Mệnh cảm kích nói:
- Đa tạ!
Bạch Mặc nói:
- Thiên Mệnh, tiệc pháo hoa tổ chức vào buổi tối, ngươi đi về trước chuẩn bị đi, chạng vạng lên đường chúng ta sẽ mang theo ngươi.
- Biết.
. . .
Sau khi Lý Thiên Mệnh đi.
Mấy người cười bất đắc dĩ.
Vi Sinh Vân Tịch khẽ thở dài:
- Thiên Mệnh thật là hài tử tốt, tư chất xuất sắc, can đảm hơn người, sức mạnh ý chí tu luyện Bất Diệt Kiếm Thể nhiều lần khiến ta kinh thán. Ta vốn định che chở an toàn cho hắn, để hắn yên lặng trưởng tành vài năm, không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
- Lần này mạo hiểm sẽ cực kỳ nguy hiểm cho hắn, rất có thể chín chết một sống, dù sao đối thủ rất có thể là thượng thần. Nhưng hắn không thể khoanh tay mặc kệ người mình yêu. Có lẽ thiên tài yêu nghiệt trên đời đều cần trải qua lựa chọn sống chết giữa đạo nghĩa và sống tạm bợ như thế này.
Bạch Mặc chân thành nói:
- Một người từ bỏ người mình yêu chỉ vì sống tạm thì không xứng trở thành cường giả tuyệt thế ý chí động trời. Vì ý chí trong lòng mà tử chiến đến cùng, nếu thật sự có thể từ chỗ chết hồi sinh thì sẽ càng với tư thái nghịch thiên bùng nổ vươn lên. Có cường giả Cổ Thánh nào mà không trải qua đau khổ sống chết?
Vi Sinh Vân Tịch không nỡ nói:
- Nhưng cấp độ đau khổ này quá cao, ta xem không hiểu.
Bạch Mặc nói:
- Cũng chỉ có chúng ta xem không hiểu mới uy hiếp mạng của hắn được. Thiên Mệnh khá may mắn, gặp Lý Vô Địch, gặp chúng ta. Hắn cũng rất giỏi, khiến chúng ta nhìn với cặp mắt khác.
Điện chủ Ám Điện Dạ Nhất trầm giọng nói:
- Nếu hắn và Linh Nhi cô nương có thể sống sót ra thần táng, từ đây về sau phong vân trong Thần Đô sẽ có một góc nhỏ dành cho hắn.
- Đương nhiên, hắn phải vượt qua thử thách đêm nay, giành được danh ngạch thần táng từ tay con cháu thượng cổ hoàng tộc trước đã.
. . .
Dạ Lăng Phong ở bên ngoài gõ cửa hỏi:
- Thiên Mệnh ca, đêm nay ngươi sẽ đi tiệc pháo hoa ở hoàng cung chứ?
Két một tiếng, Lý Thiên Mệnh mở cửa.
Hắn đáp:
- Đi.
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Nếu ngươi đi, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tìm về mặt mũi và những gì đã mất, báo thù cho Đông Dương Chước, phải vậy không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Đúng vậy!
Dạ Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Ta cũng đi!
- Ngươi đi làm gì? Ta là vì đi thần táng.
Dạ Lăng Phong nói:
- Ta cũng muốn đi thần táng.
Lý Thiên Mệnh im lặng một lúc, nói:
- Chỗ đó rất nguy hiểm, sinh tử không biết, cần gì?
Dạ Lăng Phong nói:
- Ta mặc kệ, ngươi đi đâu thì ta đi đó.
- Được rồi . . .
Dù sao, Lý Thiên Mệnh là người duy nhất Dạ Lăng Phong tin tưởng.
Dạ Lăng Phong không nói lòng vòng, y muốn đi thì chắc chắn cực kỳ muốn đi, rất khó thuyết phục y bỏ ý nghĩ này.
Mắt Dạ Lăng Phong đỏ thẫm bắn ra sát khí:
- Thiên Mệnh ca, ta cũng muốn đi hoàng cung nhìn xem, xem những người đó, xem hoàng đế của bọn họ, để nhớ kỹ khuôn mặt họ, nhớ kỹ Hoàng Thành này! Về sau có cơ hội, ta muốn báo thù cho Nhiên Hồn tộc chúng ta. Bọn họ mà đụng vào Thiên Mệnh ca là ta giết hết!
Tuy trí nhớ của Dạ Lăng Phong mơ hồ, nhưng chuyện báo thù thì đặc biệt khắc sâu trong linh hồn.
Nhiên Hồn tộc chịu đựng cực khổ suốt hai vạn năm, có ngày tất cả sẽ tràn về trong lòng, khiến y đẫm máu tiến lên trong bóng tối.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tiểu Phong, hiện tại cảnh giới của ngươi là gì?
Dạ Lăng Phong là người duy nhất trên thế giới này tu luyện nhanh bằng hắn, Lý Vô Địch và Lý Khinh Ngữ đều kém hơn một chút.
Đương nhiên, tuy cảnh giới của y cao nhưng uy lực Thánh Nguyên trong Mệnh Tuyền không quá mạnh.
Dạ Lăng Phong trả lời:
- Lần trước cung chủ đưa một Thần Nguyên Cổ cho ta thử, đốm sao trong mắt ta lên bảy mươi lăm cái, đột phá một trọng cảnh giới. Hơn nữa ngươi cho ta thánh tinh, ta tu hành một tháng, lại đột phá một trọng, hiện tại là Địa Thánh cảnh đệ thất trọng.
Lý Thiên Mệnh mới có Địa Thánh cảnh đệ tứ trọng mà Dạ Lăng Phong đã là đệ thất trọng.
Dạ Lăng Phong là Ngự Thú Sư và thú bản mệnh một thể, cho nên y có thể tự tiến hóa.
Hình thức này rất hiếm thấy.
Vi Sinh Vân Tịch cho một Thần Nguyên Cổ hạ phẩm, hắn đưa cho Dạ Lăng Phong thử, không ngờ thật sự thành công.
Tình huống của Dạ Lăng Phong đặc biệt, y không có thú bản mệnh, đưa Thần Nguyên Cổ cho y dùng, không ai phát hiện được gì.
Các đệ tử khác muốn nói ra nói vào cũng khó.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tiểu Phong, ta đã hỏi rồi, đối thủ trong tiệc pháo hoa rất mạnh, ta sẽ cố gắng tranh thủ, ngươi thì rất có thể không lấy được tư cách vào thần táng.
Dạ Lăng Phong nói:
- Không sao, ta sẽ cố gắng hết sức có thể.
Lý Thiên Mệnh đồng ý:
- Ừ được, vậy đi chung.
Nói thật.
Đối thủ trong tiệc pháo hoa đối với người đến từ Đông Hoàng Cảnh như bọn họ cơ hồ tương đương với nửa trưởng bối.
Bên Thần Đô đặt ra dưới ba mươi tuổi là tiểu bối, bởi vì trước ba mươi tuổi là thời kỳ bùng nổ cao, tu hành gần hai mươi bảy năm có thể bày ra tất cả thiên phú của một thiên tài, một đường thẳng tiến.
Ví dụ như Thiên Địa Bảng của Thập Phương Đạo Cung, đệ tử Thiên Bảng tuổi tác phổ biến lớn hơn đệ tử Địa Bảng mười tuổi, tu luyện lâu hơn mười năm.
Có thể vào Thiên Địa Bảng đều tính là nhân vật thiên tài của Thần Quốc, nhân vật thiên tài tu luyện mười năm quả thực có thể kéo rộng chênh lệch với đệ tử Địa Bảng.
Trước ba mươi tuổi, có thể bước vào Thiên Chi Thánh cảnh hay không là tiêu chuẩn đo lường thiên tài đặc biệt cao nhất trong Thần Đô.
Chỉ cần hoàn thành mục tiêu thì đều là nhân vật phong vân tương lai của Thần Đô.
Tiểu bối trước hai mươi tuổi bước vào Thiên Chi Thánh cảnh giống như Lý Mộ Dương thì một vạn năm từ xưa đến nay của Thần Quốc chưa từng có ai.