Tuổi của Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong nhỏ hơn những đối thủ hai mươi sáu, bảy tuổi này rất nhiều.
Một khi tuổi của những đối thủ này vượt qua ba mươi, bắt đầu tu hành Thiên Chi Thánh cảnh thì tiến độ sẽ chậm lại nhiều.
Cho dù là thiên tài cấp cao nhất thì tu hành xong một trọng Thiên Chi Thánh cảnh có lẽ cần vài năm, hơn nữa bởi vì thiên phú đã đến cực hạn nên tốc độ sẽ càng lúc càng chậm.
Ví dụ như nhóm Bạch Mặc là cường giả Thánh cảnh đỉnh cao nhất, từng ở tuổi ba mươi lên Thiên Chi Thánh cảnh.
Lý Thiên Mệnh biết, hắn và Dạ Lăng Phong làm đệ tử của Đạo Cung lên Địa Bảng, sắp cùng đệ tử Thiên Bảng lớn hơn họ mười tuổi cùng nhau đi tranh phong tiệc pháo hoa đã là chuyện ngàn năm hiếm gặp trong Thần Đô.
Thế hệ trước ở lứa tuổi này có thể càn quét tiểu bối dưới ba mươi tuổi của thượng cổ hoàng tộc chỉ có mình Lý Mộ Dương.
Đáng tiếc, lúc y còn trẻ thì thượng cổ thần táng chưa mở ra, chứ không thì y chắc chắn sẽ một trận chiến thành danh trong tiệc pháo hoa.
Từ lúc quyết chiến Địa Bảng, cái tên của huynh đệ Lý Thiên Mệnh đã truyền khắp Thần Đô.
Hôm nay, e rằng có nhiều con cháu thượng cổ hoàng tộc và vây cánh của bọn họ đang mài dao xoèn xoẹt chờ đợi bọn họ đến.
Chớp mắt đã đến chạng vạng.
Hôm nay là lễ hội pháo hoa, là ngày đoàn viên. Thập Phương Đạo Cung đã sớm vắng bóng người, đa số đệ tử về nhà, hưởng thụ ấm áp gia đình.
Bởi vậy nên Đạo Cung yên tĩnh rất nhiều.
Ngược lại trên phố Thần Đô cực kỳ náo nhiệt, cách thật xa đã nghe tiếng người ồn ào, vui cười đùa giỡn.
Trong đình viện số một.
Lý Khinh Ngữ nặng trĩu ưu tư nói:
- Ca, các ngươi nhất định phải chú ý an toàn. Người của thượng cổ hoàng tộc nghe tên của ca đều mắt tóe lửa, gần đây mỗi ngày đều có người khiêu khích ta, bực lắm.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh sắc bén nói:
- Không sao, đêm nay sẽ làm bọn chúng câm mồm hết.
Lý Khinh Ngữ dặn dò:
- Linh Nhi, quản kỹ huynh ấy, đừng để huynh ấy quá kích động.
Khương Phi Linh mỉm cười, gật đầu.
Tiếp theo là chuỗi ngày chinh chiến, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng hắn tìm một con đường sống trong quỷ môn quan sinh tử.
Bạch Mặc đến.
Lý Thiên Mệnh nói cho gã biết quyết định của Dạ Lăng Phong.
Bạch Mặc nói:
- Muốn đi cứ đi, tuy sẽ có nguy hiểm nhưng các ngươi không phải hao trong nhà ấm. Hơn nữa cảnh giới của Tiểu Phong tuy cao hơn ngươi nhưng hy vọng lấy được danh ngạch không lớn.
Tiệc pháo hoa lần này, bốn Điện Vương cộng thêm điện chủ Ám Điện Dạ Nhất đều được mời.
Đương nhiên, Dục Đế còn tự mình đến viếng thăm Vi Sinh Vân Tịch, tiếc rằng nàng không đi.
Phỏng chừng mọi người sẽ tập hợp tại chỗ này.
Chốc lát sau.
Các trưởng bối Dạ Nhất, Vi Sinh Vũ Mạt, Tần Cửu Phủ, Tư Đồ Thanh Hòa đều tới.
Bàn về thân phận thì điện chủ Ám Điện Dạ Nhất cao nhất ở chỗ này, bàn về thực lực thì Dạ Nhất và Bạch Mặc mạnh nhất.
Còn có ba người trẻ tuổi đi theo bọn họ.
Bạch Mặc nói:
- Người trẻ tuổi, làm quen với nhau đi, hãy tự giới thiệu.
Ba vị này chắc là đệ tử Thiên Bảng của bốn Phương Điện, tuổi gần ba mươi, nhỏ hơn Bạch Tử Căng một chút.
Tám năm trước, Bạch Tử Căng là đệ tử Thiên Bảng.
- Bọn họ đều là danh nhân lớn, chúng ta đều biết, nên thôi để chúng ta tự giới thiệu.
Nói chuyện là một nữ nhân áo xanh, nhan sắc linh động mà thanh thuần, rất hoạt bát, trông sáng sủa.
Nàng cười nói:
- Ta tên Tư Đồ Y Y, các ngươi gọi ta Y Y tỷ được rồi.
Nàng đi cùng Sinh Linh Điện Vương Tư Đồ Thanh Hòa, rõ ràng là hậu duệ của Sinh Linh Điện Vương, chắc là cháu gái hoặc là cháu cố gái.
Ba người Lý Thiên Mệnh đồng thanh kêu lên:
- Y Y tỷ.
Trưởng bối của bọn họ che chở Lý Thiên Mệnh, nên quan hệ vốn gần gũi, giới thiệu sơ liền thân với nhau.
Trừ Tư Đồ Y Y ra còn có hai chàng trai.
Một người mặc đồ trắng, phong độ phiên phiên, nhưng ánh mắt và nụ cười toát ra vẻ đa tình.
Gã đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh:
- Ta thì không cần giới thiệu, ta và Thiên Mệnh là người quen cũ, hi hi.
Gã tên Bạch Tiểu Trúc, là tôn tử của Bạch Mặc, nhi tử của Bạch Tử Phong, Bạch Tử Căng là cô cô của gã, đúng là người quen.
Lý Thiên Mệnh đã gặp Bạch Tiểu Trúc vài lẫn, mỗi lần đều nhìn thấy gã ăn đòn, đương nhiên, người đánh gã là Bạch Tử Căng.
Nói đến thì phụ thân của Bạch Tiểu Trúc, Bạch Tử Phong từng cứu mạng Khương Phi Linh.
Thanh niên cuối cùng mặc đồ đen, dáng người thon dài, ánh mắt hơi hờ hững, rất nghiêm khắc cũ kỹ, gã đi cùng điện chủ Ám Điện Dạ Nhất, đứng thẳng ở bên cạnh.
Nam nhân thường ngày kiệm lời nhưng lúc này cho một nụ cười:
- Ta tên Trần Kinh Hồng.
Lý Khinh Ngữ giải thích rằng:
- Kinh Hồng ca là đệ tử của Dạ điện chủ, đệ nhất Thiên Bảng, từng đè đầu nhiều hoàng tộc Khương thị.
Thật ra Lý Thiên Mệnh cũng biết mặt vị này, hắn từng nghe nhiều truyền thuyết về Trần Kinh Hồng trong Đạo Cung này.
Trần Kinh Hồng có thể lấy hạng nhất Thiên Bảng vào hai năm trước trong Thập Phương Đạo Cung có hoàng tộc Khương thị hoành hành, hiển nhiên thực lực và thiên tư khá tốt.
Dù ở hiện tại thì Trần Kinh Hồng vẫn được xem là người mạnh nhất trong tiểu bối Đạo Cung.
Đệ nhất Thiên Bảng tức là đệ nhất Thập Phương Đạo Cung.
Bạch Mặc nói với mấy vị trưởng bối khác:
- Nếu cộng thêm Tiểu Phong nghĩa là năm người cùng đi, dù sao trong danh sách mời của bọn họ cũng có Tiểu Phong.
Bọn họ gật đầu:
- Ừm!
Năm đệ tử dự tiệc không quá nhiều.
Cho tới nay, nếu đệ tử thực lực không đủ thì bên Đạo Cung sẽ không để bọn họ đi thần táng mạo hiểm.
Lần này có Trần Kinh Hồng tọa trấn, nếu không phải Lý Thiên Mệnh đòi đi thì bọn họ sẽ chỉ phái ra ba người.
Nhưng sáu Phương Điện khác chắc chắn cử nhiều người đi, nhưng những người đó cơ bản chơi thân với người của Đông Dương hoàng tộc.
- Xuất phát!
Tư Đồ Y Y nói:
- Các vị trưởng bối, nhóm Thiên Mệnh từ khi đến Thần Đô cơ hồ không ra ngoài, chúng ta hãy đi chậm một chút, dẫn bọn họ nhìn xem phồn hoa của Thần Đô, và vẻ long trọng của lễ hội pháo hoa nữa.
Hiện tại hoàng hôn đã buông uống, sắp sang đêm, dân chúng toàn bộ Thần Đô đều đang chờ đợi pháo hoa vào buổi tối.
Tư Đồ Thanh Hòa mỉm cười hỏi:
- Là bản thân ngươi muốn xem đúng không?
- Nào có!
Tư Đồ Thanh Hòa nói:
- Đã hai mươi tám tuổi rồi mà còn như con nít.
Bạch Tiểu Trúc cười nham nhở nói:
- Bẩm thái gia gia, lỗi tại con không dạy tốt.
Gã và Tư Đồ Y Y đã thành hôn, hiện tại là vợ chồng son, rất ngọt ngào.
Tư Đồ Thanh Hòa nói:
- Ngươi đừng nói chuyện, ngươi càng bướng bỉnh hơn. Nhìn Thiên Mệnh đi, chính chắn biết bao.
Bạch Tiểu Trúc cãi lại:
- Chúng ta thế này gọi là tâm tính trẻ tuổi!
Nói xong Bạch Tiểu Trúc quay sang nhìn Lý Thiên Mệnh, khẽ thở dài:
- Người trẻ tuổi bây giờ thật là ghê gớm, ta và Y Y đã già, thời gian trôi mau, qua rồi không níu lại được . . .
Tư Đồ Thanh Hòa tức giận quắc mắt:
- Mợ nó, lão phu một trăm năm mươi tám tuổi còn chưa nói mình già!
. . .
Ra Thập Phương Đạo Cung, ngẩng đầu nhìn phương bắc, phương hướng Hoàng Thành có chín con suối phun linh khí, rất dễ tìm.
Bạch Mặc nói:
- Thiên Mệnh, Tiểu Phong, Y Y, ba đứa tu vi chưa tới Thiên Chi Thánh cảnh, không thể trực tiếp lấy danh ngạch vào thần táng, phỏng chừng phải qua một, hai lần tranh phong, đến lúc đó nhớ cẩn thận một ít.
- Rõ!
Quy tắc của tiệc pháo hoa như sau:
Mỗi lần thượng cổ thần táng mở ra, chỉ cho phép ba mươi người đi vào.
Cho nên, hoàng tộc mỗi lần quy định đệ tử Thiên Chi Thánh cảnh có thể trực tiếp lấy danh ngạch.
Số danh ngạch còn lại do người trẻ tuổi Địa Chi Thánh cảnh cạnh tranh công bình.
Cổ thị tộc, Võ Thánh Phủ, Linh Lung Các, thế lực các cảnh vực, Thập Phương Đạo Cung và thượng cổ hoàng tộc, đệ tử của tất cả thế lực đều có cơ hội tham dự.