Bạch Mặc giới thiệu:
- Thiên Chi Thánh cảnh tham dự tiệc pháo hoa lần này có hai mươi mốt người, chiếm cứ hai mươi mốt danh ngạch, đệ tử Địa Thánh cảnh chỉ có thể tranh thủ chín danh ngạch. Xem danh sách nhận lời mời thì hoàng tộc mời ba mươi sáu đệ tử Địa Chi Thánh cảnh. Có tổng cộng ba mươi sáu người, rõ ràng bọn họ muốn dùng hai vòng đào thải đơn giản chọn ra chín danh ngạch. Cho nên, ngươi muốn lấy được danh ngạch thì ít nhất phải trải qua hai trận chiến đấu.
Tức là Trần Kinh Hồng và Bạch Tiểu Trúc hạng bảy Thiên Bảng, hai vị đệ tử Thiên Chi Thánh cảnh này có thể trực tiếp đạt được danh ngạch.
Bọn họ đi tiệc pháo hoa chủ yếu là lộ mặt, hưởng thụ buổi tiệc long trọng hàng đầu Thần Quốc.
Lý Thiên Mệnh, Tư Đồ Y Y và Dạ Lăng Phong thì thông qua chiến đấu tranh phong làm trợ hứng cho các quyền quý, Đế Hoàng xem, cũng chọn ra danh ngạch thần táng.
- Nói trắng ra là tiệc pháo hoa là nơi cho đệ tử trẻ và lực lượng hậu bối của các phương thế lực khoe khoang tranh phong, cũng là nơi giao phong của Đạo Cung và đệ tử hoàng tộc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chỉ cần công bình là được.
Bạch Mặc nói:
- Chắc chắn công bình, dù sao tiệc pháo hoa là yến hội, chủ yếu Đế Hoàng xem cuộc vui, mọi người đều là nhân vật có uy tín danh dự, cần gì hạ thấp cách cục, khiến người nhạo báng.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Trước mắt thịnh thế, xa hoa trụy lạc, ngựa xe như nước.
Đoàn người Lý Thiên Mệnh đi qua con phố Thần Đô, không biết các trưởng bối dùng thủ đoạn gì mà người qua đường lờ đi bọn họ.
Chỉ có người tu vi cao thâm là liếc bọn họ một cái, nhưng không dám nhìn lâu.
Thần Đô mênh mông, vô số dân chúng, nhưng nhóm Bạch Mặc vẫn là cường giả tuyệt thế bao trùm trên chúng sinh.
Lý Thiên Mệnh đi trong đô thành phồn hoa, lúc này dân chúng giăng đèn kết hoa, an cư lạc nghiệp, rộn ràng như ăn Tết, rất náo nhiệt.
Có người vui cười, có người ca múa, còn có các loại thú bản mệnh đùa giỡn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, các đứa bé lớn nhỏ chạy giỡn.
Xem cách ăn mặc của bọn họ thì cơ bản là không giàu cũng quyền.
Thần Đô rất ít người nghèo, cho dù là dân thường thì cơ bản đều mang bảo bối cấp bậc thánh thiên văn.
Bọn họ từ nhỏ không lo áo cơm, từ ba tuổi bắt đầu tu hành, thiên phú kém cỡ nào thì con nít mười tuổi cũng có Quy Nhất cảnh giới.
- Đây đúng là nơi phồn hoa, muôn dân ấm no. Nhưng chỉ có một Thần Đô, còn nước nhỏ như Chu Tước quốc thì có ngàn vạn. Lúc Luân Hồi Kính còn ở, phỏng chừng không ai biết khi nào mình sẽ bị diệt cả nước.
Chỉ có người mạnh nhất mới bò đến Thần Đô được.
Những người thường thì làm sao quyết định số phận của mình?
Nếu bị biểu hiện giả dối của Thần Đô che mắt, cho rằng đây là phồn hao thịnh thế thì sai rồi.
Bạch Mặc từng nói đây là thành trì tội ác.
Phồn hoa và yên ổn nơi đây xây trên ức vạn thi cốt vùi dưới Thần Đô mấy vạn năm qua.
Đối với những oan hồn thì đây là tòa thành địa ngục.
Mỗi đứa bé ở đây đều vui vẻ sung sướng, đeo vàng đeo bạc, một đường thuận buồm xuôi gió là có thể trở thành cường giả.
Nhưng nào ai biết vinh hoa phú quý của họ xây dựng trên sự cướp đoạt của thượng cổ hoàng tộc.
Một đứa bé vui cười, hàng nhìn đứa trẻ đang khóc.
Nếu không phải bốn mươi năm trước Lý Mộ Dương cướp đi Luân Hồi Kính thì sẽ càng heièu người khóc hơn.
Có lẽ mỗi cách vài năm sẽ có mấy chục vạn thi cốt rơi vào Bắc Minh Giang, trôi nổi chảy về phía đại dương.
Nhưng mà . . .
Cao tầng quyền quý của Thần Đô, thượng cổ hoàng tộc còn sẽ tiếp tục đi dạo phố phong nguyệt trên Bắc Minh Giang, say trong mơ, rượu thịt chè chén, chìm đắm trụy lạc.
Bạch Tiểu Trúc hỏi:
- Thần Đô phồn hoa không?
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Phồn hoa.
Hắn biết đây là cuồng hoan xây dựng trên thi hài và oan hồn.
Phồn hoa đẫm máu.
Hoàng Thành, Luân Hồi Kính Hồ.
Đây là kmột hồ nước hình tròn, ộng rãi như biển, nước hồ trong vắt.
Khi ánh trăng trải xuống, nhìn từ xa mặt hộ tựa như gương, bởi vậy tổ tiên của thượng cổ hoàng tộc đặt tên cho nó là Luân Hồi Kính Hồ.
Bởi vì có tên giống Luân Hồi Kính nên Luân Hồi Kính Hồ thành thánh địa của Hoàng Thành.
Nhiều cung đình lầu các tường vàng dát ngọc xây quanh Luân Hồi Kính Hồ, năm bước một lâu, mười bước một các, phồn hoa như gấm, đèn màu như đốm lửa kéo dài vạn thước không dứt.
Tiệc pháo hoa đêm nay tổ chức cạnh Luân Hồi Kính Hồ.
Lúc này.
Dục Đế chưa đến, hoàng tộc mời khách khứa vào chỗ.
Người có thể tham gia tiệc pháo hoa trên cơ bản không giàu cũng quyền, toàn là nhân vật thượng lưu của Thần Quốc.
Thị tộc các phương, người chấp chưởng cảnh vực các nơi, văn thần võ tướng, hoàng thân quốc thích, các loại nhân vật, người mạnh nhất, có quyền thế nhất nước đều đến đây hôm nay, để gặp Dục Đế.
Đây là lần đầu tiên tiệc pháo hoa được tổ chức sau khi Dục Đế lên ngôi, cho nên đặc biệt long trọng.
Toàn bộ Thần Quốc sôi trào vì vậy.
Người trẻ tuổi như nhóm Lý Thiên Mệnh thật ra không phải nhân vật chính của yến hội, cùng lắm là đến biểu diễn xiếc, mua vui cho các trưởng bối.
Trọng điểm của bữa tiệc long trọng nằm ở chỗ Dục Đế mới lên ngôi tổ chức tiệc mời hào cường thiên hạ.
Bên Luân Hồi Kính Hồ, trong một tòa lầu ven hồ.
Một đám đệ tử trẻ của Đông Dương hoàng tộc, hoàng tộc Khương thị, Cổ thị tộc mặc áo gấm hoa quý, đeo châu báu toàn thân, quý khí khiếp người đều tụ tập ở đây.
Bọn họ ngồi xếp bằng, trên cái bàn trước mặt họ đã bày đầy cao lương mỹ vị.
Trong điện có nữ nhân tuyệt sắc mềm mại như rắn nhảy máu trong tiếng nhạc.
Một nam nhân mặc trường bào màu vàng đen, uy nghiêm mà bá khí ngồi vị trí bề trên trong điện đường. Nam nhân nửa bên mặt hơi đen, nhưng không chút nào ảnh hưởng vẻ tuấn tú của gã, càng không ảnh hưởng khí chất cao quý, ngược lại tăng thêm ba phần sắc bén, ba phần uy nghiêm trong đó, không giận mà uy.
Người này là thái tử đương triều: Đông Dương Phong Trần.
Hai bên có ít nhất mấy chục người trẻ tuổi chai thành hai hàng bên cạnh gã.
Đến gần gã nhất tự nhiên là thanh niên của Đông Dương hoàng tộc, tiếp theo là hoàng tộc Khương thị, Cổ thị tộc.
Mọi người cung duy và kính rượu, tổng Đông Dương Phong Trần như đế vương trong lớp tiểu bối.
Đông Dương Phong Trần không vui không giận, tâm tư khiến người khó đoán. Trong trường hợp thế này, người trẻ tuổi thân phận không đủ cao khó tránh khỏi rụt rè giữ im lặng.
Lúc này dang ca múa hăng say,.
Đông Dương Phong Trần im lặng không nói, mắt nhìn vũ cơ dẫn đầu.
Vũ cơ khoác vải mỏng mềm mại, da thịt tuyết trắng, thân hình mềm dẻo, dáng máu động lòng người. Lại nhìn khuôn mặt, thật là thiên tư quốc sắc, làm người ta nhìn một lần là suốt đời khó quên.
Đặc biệt đôi mắt kia như biết nói, sóng mắt liếc qua hút hồn người.
Đương nhiên, nàng nhìn Đông Dương Phong Trần nhiều nhất.
Sóng mắt liếc qua phối hợp khúc nhạc và điệu múa, dường như có vô hạn tâm sự.
Trừ Đông Dương Phong Trần ra, không ai dám nhìn nàng một cái.
Thật lâu sau, điệu máu chấm dứt.
Vũ cơ bước gót sen đi tới bên cạnh Đông Dương Phong Trần, khuỵu gối ngồi xuống, đường cong quyén rũ.
Nàng rót rượu cho Đông Dương Phong Trần, nâng ly lên, động tác quen thuộc, đôi mắt luôn nhìn nam nhân này, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Lúc này, có người đi vào báo cáo:
- Khởi bẩm điện hạ, Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong đều đến rồi.
Mãi đến lúc này Đông Dương Phong Trần mới nhếch môi cười.
Không khí căng thẳng rất nhanh thả lỏng.