Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 684 - Chương 684 - Luân Hồi Kính Hồ, Tiệc Pháo Hoa

Chương 684 - Luân Hồi Kính Hồ, tiệc pháo hoa
Chương 684 - Luân Hồi Kính Hồ, tiệc pháo hoa

Đám người trẻ tuổi ồ cười lên:

- Rất gan dạ.

- Lần này vui rồi đây.

Đông Dương Phong Trần vươn tay ôm eo nhỏ của vũ cơ, hỏi:

- Tình Tình, ngươi đã nói rõ ràng với các chủ của các ngươi chưa?

Vũ cơ dịu ngoan nói:

- Nói rõ rồi điện hạ, chờ bọn họ đến là sẽ xếp đối thủ ‘đặc biệt’ cho họ.

- Tốt lắm, xếp ai?

Vũ cơ trả lời:

- Theo sai bảo của điện hạ, xếp bốn Địa Thánh cảnh đệ bát trọng, đây đã là bốn người yếu nhất trong những người có thể tuyển chọn.

Đông Dương Phong Trần nói:

- Ừm, bốn người nào? Bước ra.

Trong điện đường, bốn nam nữ trẻ tuổi bước ra, cúi đầu đứng trước mặt Đông Dương Phong Trần.

Đông Dương Phong Trần hỏi:

- Biết làm như thế nào rồi chứ?

Một đệ tử Đông Dương hoàng tộc trong bốn người đang đứng lên tiếng:

- Bẩm điện hạ, chúng ta biết, đến lúc đó chúng ta sẽ trải qua một trận khổ chiến rồi thua Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, đưa bọn họ vào thần táng. Chúng ta nhất định sẽ biểu hiện giống y như thật, không để trưởng bối nhìn ra manh mối.

Đông Dương Phong Trần nói:

- Tốt lắm, phải diễn cho giống vào, nếu làm hỏng chuyện thì ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.

- Rõ!

- Lui xuống.

- Vâng!

- Cửu ca, ta hơi thắc mắc.

Nói chuyện là một thanh niên Đông Dương hoàng tộc vị trí rất gần Đông Dương Phong Trần. Thanh niên vóc dáng cao gầy như cây tiêu dài, khí độ xuất chúng, ít bá khí, thêm phần tiêu sái.

Đông Dương Phong Trần hơi khó chịu:

- Hưm?

Thanh niên toát mồ hôi lạnh:

- Điện hạ! Ta sai rồi . . .

Gã biết dù mình cũng là nhi tử của Dục Đế, cùng phụ cùng mẫu với Đông Dương Phong Trần, nhưng hiện tại không được phép xưng hô gã là cửu ca.

Thanh niên là Thập Tứ hoàng tử của Dục Đế, Đông Dương Phong Tiêu, năm nay hai mươi tám tuổi.

Mẫu thân của gã và Đông Dương Phong Trần là hoàng hậu đương triều, trước sau sinh ra hai huynh đệ.

Đông Dương Phong Trần nói:

- Hãy nói ra thắc mắc của ngươi.

Đông Dương Phong Tiêu hỏi:

- Súc sinh Lý Thiên Mệnh giết nhi tử của đại ca, Đông Dương Chước, lại còn kiêu ngạo như vậy. Tiệc pháo hoa lần này mời hắn đến chẳng phải là để hung hăng trả thù hắn sao? Tại sao chuyên môn chọn lựa kẻ yếu tặng hai trạn thắng liên tục cho hắn?

Đông Dương Phong Trần mỉm cười nói:

- Rất đơn giản, trả thù cao nhất trong yến hối không đủ để lấy lại thể diện cho hoàng tộc chúng ta, phải khiến hắn vào thần táng, khi đó, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, mới cho hắn . . . mọi người tự hiểu, muốn kích thích thì phải chơi từ từ.

Đám người cùng cười.

- Nhưng nếu hoàng tộc chúng ta thua thêm một lần nữa chẳng phải là hơi mất mặt sao? Ít nhất sẽ rất khó chịu trước khi vào thần táng.

Nói chuyện là một nữ nhân mặc áo đen bó sát, trên người có một chỗ đặc biệt giống Đông Dương Phong Trần, đó là nửa gương mặt có màu đen, nhưng khá nhạt màu.

Điều này làm khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng trông hơi kỳ.

Nhưng dù mất đi vẻ đẹp thì uy nghiêm và khí thế của nàng tăng mảng lớn, trời sinh khiến người kính sợ.

Tên của nàng là Khương Phong Nguyệt, trong các con cái của Dục Đế thì nàng xếp hàng mười chín, cũng do hoàng hậu sinh ra, nhỏ hơn Đông Dương Phong Tiêu năm tuổi, năm nay chỉ có hai mươi ba.

Thiên phú của nàng vượt qua Đông Dương Chước, càng cao hơn huynh trưởng của nàng, Đông Dương Phong Tiêu.

Nếu không phải như vậy, nàng là nữ nhân không có tư cách ngồi cùng chỗ với thái tử.

Rõ ràng, Khương Phong Nguyệt nôn nóng không kịp đợi.

Nàng vốn định trút giận trong hôm nay.

Ngày quyết chiến Địa Bảng, Khương Phong Nguyệt cũng có mặt.

Lý Thiên Mệnh kêu một tiếng tọc Cửu Minh chọc tức Khương Phong Nguyệt sau khi trở về liên tục giết vài thái giám, tỳ nữ nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức.

- Phong Nguyệt, tái tử điện hạ muốn cho Lý Thiên Mệnh mang nữ nhân tên Khương Phi Linh cùng đi vào thần táng. Hôm nay chúng ta cho Lý Thiên Mệnh kiêu ngạo thêm chút nữa, chờ đến lúc đó hắn sẽ rất thê thảm.

Trả lời Khương Phong Nguyệt là vũ cơ bên cạnh thái tử, giọng nàng mềm mỏng báo ra mục đích thật sự của Đông Dương Phong Trần cho mọi người biết.

Đông Dương Phong Trần liếc xéo vũ cơ:

- Ta có cho ngươi nói chuyện sao?

Vũ cơ cúi đầu, không dám nói nữa.

Mọi người đều biết, thái tử thích săn diễm.

Gã thu thập mỹ nhân các tộc, bao gồm tỷ muội Khương Vũ Đồng, Khương Vũ Phi cùng là hoàng tộc Khương thị cũng không bỏ qua, mười lăm, mười sau tuổi đã rơi vào tay thái tử.

- Nghe nói nữ nhân tên Khương Phi Linh ở trên bảng Mỹ Nhân do mấy người ham thích bình chọn làm Tình Tình tỷ rớt xuống hạng hai.

Nói vậy là thái tử điện hạ chắc chắn theo dõi Khương Phi Linh.

Đông Dương Phong Trần không quá khác biệt, tìm thiếu nữ xuất sắc nhất, có thiên phú nhất thu vào trong cung là truyền thống của thái tử thượng cổ hoàng tộc.

Con cháu thiên phú động trời mới là át chủ bài quan trọng nhất của tất cả hoàng tộc.

Thậm chí có người nói nếu không phải thái tử Đông Dương Phong Trần có thiên phú chín đầu thì ngai vàng hiện giờ rất có thể không đến lượt Dục Đế.

Khương Phong Nguyệt ôm hận nói:

- Được rồi, vậy thì cho hắn kiêu ngạo thêm vài ngày.

Đông Dương Phong Tiêu cười nói:

- Muội muội, nổi tiếng trong tiệc pháo hoa sẽ khiến người lâng lâng. Muội muội căm thù hận như vậy, chờ khi vào thần táng sẽ có nhiều cơ hội trút giận. Muội muội yên tâm, chỉ bằng Lý Thiên Mệnh đó còn chưa đủ tư cách khiến điện hạ nhìn vài mắt.

Đông Dương Phong Tiêu nói đúng, Đông Dương Phong Trần có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, ví dụ như đại hoàng tử Đông Dương Phần.

Gã đã ba mươi tuổi, một Lý Thiên Mệnh mười mấy tuổi trong mắt của gã chỉ có giá trị duy nhất là Khương Phi Linh.

Mọi người vui cười bàn tán:

- Lần trưoiíc Lý Thiên Mệnh ra tay, thực lực cỡ Địa Thánh cảnh đệ thất trọng. Đáng tiếc chúng ta không tìm thấy đệ thất trọng nào cho hắn đi cửa sau.

- Hy vọng hắn có tiến bộ, chứ không thì khó diễn.

Đông Dương Phong Trần đứng lên nói:

- Các trưởng bối sắp vào ghế, tất cả đi xuống đi.

- Vâng!

Mọi người cùng nhau đi xuống.

Đông Dương Phong Trần nói:

- Tình Tình ở lại.

Vũ cơ bên cạnh gã giật mình, đứng yên tai chỗ, ánh mắt u buồn.

Đông Dương Phong Trần hỏi:

- Sao hôm nay ngươi trở nên ngu ngốc, lời không nên nói còn cần ngươi nói ra sao?

Vũ cơ nói:

- Ta mang thai.

- Bao lâu?

- Hơn một tháng.

Đông Dương Phong Trần nói:

- Bỏ nó đi, chờ ngươi hơn bốn tuổi rồi hãy sinh. Hiện tại là lúc mấu chốt tu hành, sinh hài tử lãng phí thời gian của ngươi, còn làm xâu dáng người.

- Biết.

Đông Dương Phong Trần nheo mắt nhìn nàng:

- Cho nên ngươi cho rằng mang thai là có thể khống chế ta?

- Không phải, chẳng qua muốn đến gần hơn chút.

- Không thể gần hơn nữa, bên cạnh ta không có vị trí dành cho nữ nhân. Nếu ngươi thông minh một chút thì còn có thể dẫn đầu trong Thiên Nguyên Cung, còn nếu dám quản chuyện của ta . . .

Vũ cơ ngơ ngác hỏi:

- Một con đường chết?

Ánh mắt Đông Dương Phong Trần lạnh nhạt nói:

- Vẫn luôn thông minh như vậy thì tốt rồi.

. . .

Tiệc pháo hoa bắt đầu.

Lý Thiên Mệnh đi theo trưởng bối đến cạnh Luân Hồi Kính Hồ.

Nơi này đã chuẩn bị xong chỗ ngồi long trọng. Làm cường giả Thập Phương Đạo Cung, chỗ ngồi cua bọn họ rất gần với bên trên, đứng sau Đông Dương hoàng tộc.

Xem ra Dục Đế cho bọn họ mặt mũi rất lớn.

Luân Hồi Kính Hồ rất rộng, đứng bên hồ nhìn qua càng có thể hưởng thụ trong suốt như ảo mộng, đặc biệt trăng sáng treo cao, sóng nước lăn tăn tựa như rắc phấn huỳnh quang.

Quanh yến hội treo cao đèn màu.

Người dẫn đường hoàng tộc hướng dẫn cường giả đến từ bốn phương ngồi vào chỗ, trò chuyện với nhau.

Bình Luận (0)
Comment