Làm tiểu bối, nhóm Lý Thiên Mệnh ngồi trong góc là được.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, các quan lớn quyền quý, trưởng bối thị tộc ở đây hầu như lạ mặt với hắn.
Bên thượng cổ hoàng tộc có các nhân vật như Đông Dương Phần, Khương Ám, Khương Kiêu, Khương Tiễn Ảnh.
Bên Cổ thị tộc có tộc trưởng Tham Lang Cổ tộc Ngụy Kỵ, tựa hồ còn có người của Thao Thiết cổ tộc, Tất Phương cổ tộc, đây là ba Cổ thị tộc mạnh nhất hiện nay.
Ngoài ra . . .
Ba vị Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc Sùng Dương, Cảnh Nguyệt, Bách Tinh cũng có mặt.
Khi Lý Thiên Mệnh đến, ánh mắt giao nhau với bọn họ.
Chưa đầy ba, bốn tháng Lý Thiên Mệnh đã một lần là nổi tiếng khắp Thập Phương Đạo Cung, đặc biệt là quyết chiến Thiên Địa Bảng, làm oanh động Thần Đô.
Kẻ sĩ từ biệt ba ngày, nhìn với cặp mắt khác.
Ba vị Thái Thượng ánh mắt thâm trầm, cố gắng thu mình lại, không kiếm chuyện với Lý Thiên Mệnh, nhưng nhìn ánh mắt của họ thì biết chắc chắn cực kỳ không cam lòng.
Tư Đồ Y Y khen ngợi:
- Ồ, các chủ Linh Lung Các cũng đến rồi.
Lý Thiên Mệnh nhìn theo ánh mắt của Tư Đồ Y Y, thấy vị trí hàng đầu ngồi một nữ nhân hút hồn người.
Nữ nhân trông khoảng hai, ba mươi tuổi, phong vận mười phần, nhan sắc khuynh thành, đặc biệt thân hình đường cong nhấp nhô quyến rũ động lòng người, ưu nhã cao quý, nội tình thâm hậu. Khi nói cười, nàng hành xử trang trọng khéo léo, dù có mặt nhiều cường giả nhưng nàng hấp dẫn ánh mắt nhất.
Các chủ Linh Lung Các, đây là hào cường một phương của Thần Đô.
Linh Lung Các hiện giờ nắm mạch máu thương mậu của Thần Quốc, thế lực trải rộng toàn quốc.
Các chủ này tên Mộng Thính Vũ, dùng sức của mình khống chế Linh Lung Các sánh bằng Cổ thị tộc và Võ Thánh Phủ, là một nữ nhân có thủ đoạn rất mạnh.
Một bà lão đi theo bên cạnh nàng, bà lạnh lùng và nghiêm túc, cực kỳ hung hãn, tên gọi Cô Tô Ly.
Bà là Điện Vương của Quá Khứ Điện trong Thập Phương Đạo Cung, đêm nay là lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh thấy mặt bà ta.
Tư Đồ Y Y bĩu môi nói:
- Mộng Tình Tình cũng đến.
Cái tên này làm Lý Thiên Mệnh run nhẹ:
- Tình Tình?
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, trông thấy một nữ nhân hoàn toàn khác biệt.
Hiển nhiên nhan sắc và thiên tư của nữ nhân này hơn xa Mộc Tình Tình, chỉ có tên là giống nhau.
Lý Thiên Mệnh không nhìn lâu.
Tư Đồ Y Y cười nói:
- Mộng Tình Tình gần đây khá bực tức, người ta đã từng được Thập Phương Đạo Cung công nhận là đệ nhất trên bảng Mỹ Nhân, nhưng bị Linh Nhi của nhà ngươi so không bằng.
Lý Thiên Mệnh buồn cười nói:
- Ai rảnh vậy, đi thổi phồng Linh Nhi của nhà ta?
- Một đệ tử tên Chu Viên Viên, bản lĩnh không cao nhưng mắt bình chọn rất tốt, nguồn gốc rõ ràng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- . . . đợi lúc về ta sẽ đập hắn một trận, bắt hắn nâng Y Y tỷ lên đệ nhất.
Tư Đồ Y Y cười nói:
- Lão đệ giỏi, rất ngoan.
Hai người nói chuyện đến lúc này, nhân vật có uy tín danh dự trong toàn bộ Thần Quốc đều đến.
Ngay lúc này.
- Bệ hạ giá đáo!
Trước bao ánh nhìn chăm chú, Dục Đế mang theo hoàng hậu và thái tử Đông Dương Phong Trần lóe sáng ra sân.
Đúng vậy, là lóe sáng, vì giây phút đó ánh đèn đều chiếu lên người bọn họ.
Trong phút chốc, quần thần quỳ lạy:
- Bệ hạ vạn tuế!
Lý Thiên Mệnh chú ý thấy nhóm Điện Vương tuy rằng hành lễ, nhưng không quỳ lạy.
Điều này nói lên Thập Phương Đạo Cung đúng là tự cho mình rất cao, đối nghịch với thượng cổ hoàng tộc.
Dục Đế cười tươi cười nói:
- Chúng khanh bình thân.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, Cổ Chi Đại Đế mới có khuôn mặt giống Đông Dương Phong Trần, nửa bên mặt màu đen, trông càng thêm uy nghiêm bá đạo. Dục Đế dáng người cao to, trông bề ngoài chưa tới bốn mươi tuổi, ngang ngửa nhóm Mộ Dương, Lý Vô Địch, đang ở lứa tuổi khí huyết thịnh vượng.
Nghe nói Dục Đế dựa vào tu vi và chiến công áp chế Đông Dương Lăng, hôm nay xem ra dù người này cười tươi nhưng bên trong không giận mà uy, sâu trong đáy mắt lóe tia hung ác.
Dục Đế có thể khống chế Thần Quốc hiện tại, uy chấn thiên hạ, quả thực không tầm thường.
So với nhóm Bạch Mặc thì cảnh giới tu vi của Dục Đế không kém hơn, trông càng trẻ tuổi, bên trong càng hung hãn.
Thái tử Đông Dương Phong Trần theo sát sau lưng phụ hoàng, trừ nửa bên khuôn mặt càng đen ra, hành vi cử chỉ đều giống như khắc chung một khuôn mẫu với Dục Đế.
Dục Đế ngồi vào ghế, cười nói:
- Hôm nay trẫm mượn ngày đoàn viên lễ hội pháo hoa, mở tiệc pháo hoa, mời các vị nhân vật phong vân Thần Quốc đến. Chư vị cùng trẫm tại đây đoàn viên một lòng, khai sáng thịnh thế Thần Quốc thì thật tuyệt vời.
Dục Đế nói xong, cường giả các phương đại biểu thế lực của mình tâng bốc hùa theo, tuy nịnh nọt nhưng khá cấp cao.
Dục Đế vui vẻ ra mặt, buổi tiệc long trọng hòa thuận vui vẻ.
Yến hội bắt đầu, nhiều rượu ngon, món ngon của lạ lục tục được đưa lên, mùi thơm xông vào mũi. Những rượu ngon đều được ủ từ thánh Linh Túy đỉnh cấp.
Nếu Lý Vô Địch đến đây phỏng chừng lỗ mũi nở rộng.
Cái gọi là món ngon của lạ đều là thịt cấp bậc Thánh Ma Thú.
Phải biết rằng, đa số Thánh Ma Thú không ngon, Thánh Ma Thú vừa quý trọng vừa ngon miệng qua tay ngự thiện phòng nấu nướng mới ngon được như vậy.
Lý Thiên Mệnh phải công nhận tuy thượng cổ hoàng tộc khiến người ghét nhưng thức ăn ngon trong tiệc pháo hoa khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Canh lúc không ai chú ý, Lý Thiên Mệnh cho Khương Phi Linh lén tách ra, nhấm nháp một ít món ngon. Mắt Khương Phi Linh sáng lên, giành ăn với Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh lười nghe những lời tán gẫu tâng bốc của các trưởng bối, cũng lười để ý những ánh mắt nóng bỏng của con cháu hoàng tộc.
Lý Thiên Mệnh chỉ cùng Khương Phi Linh hưởng thụ món ngon rượu ngon, quan trọng là . . . ngắm pháo hoa.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khi không khí yến hội náo nhiệt thì pháo hoa của Thần Đô rốt cuộc bắn lên trời.
Khoảnh khắc đó, pháo hoa rực rỡ chớp mắt tràn đầy, rậm rạp thi nhau bắn lên trời, như hoa tươi nở rộ, ánh sáng rực rỡ.
Khương Phi Linh kinh thán:
- Đẹp quá đi.
Lý Thiên Mệnh không cần ngước đầu lên, hắn nhìn pháo hoa huyễn lệ nhất phản chiếu trong đôi mắt nàng.
Dưới trời đêm đầy pháo hoa, ánh sáng hội tụ trên người của nàng.
Lý Thiên Mệnh theo bản năng nói ra một câu:
- Muội đẹp hơn pháo hoa.
Khương Phi Linh chớp chớp mắt:
- Ừm!
Nàng ôm cánh tay của hắn, tựa đầu vào vai hắn.
Giây phút này, dường như thời gian thành vĩnh hằng.
Thần Đô hiện giờ đang sôi trào vì lễ hội pháo hoa, bên ngoài Hoàng Thành ồn ào náo nhiệt, âm thanh thậm chí vọng đến bên Luân Hồi Kính Hồ.
Pháo hoa hôm nay sẽ không tan biến, kéo dài đến nửa đêm, phồn hoa trên Phong Nguyệt Giang nở rộ trắng đêm.
Tốt đẹp và dữ tợn lấy mặt đất làm lằn ranh ngăn cách.
Nhân gian trên đất, biển máu lòng đất.
Khi lễ hội pháo hoa đẩy lên đến thời điểm náo nhiệt nhất, các chủ Linh Lung Các Mộng Thính Vũ đề nghị:
- Bệ hạ, pháo hoa tuy đẹp tuyệt nhưng thiếu ba phần náo nhiệt. Thừa dịp ngày hội, hãy để các thiếu niên lang phấn chán hào hoa trong Thần Quốc luận bàn tỷ thí tại đây, biểu thị mưa gió Thần Quốc, ý chí bay về phía tương lai!
Hôm nay Dục Đế rất thoải mái, sung sướng cười lớn:
- Chuẩn!
Giọng nói của Mộng Thính Vũ mềm nhẹ, mị mà không lồ lộ, khiến người nghe mát tai:
- Nếu vậy thì Thính Vũ tạm làm công tác rút thăm. Có tổng cộng ba mươi sáu vị thanh niên tài tuấn cùng nhau tranh chín cái ghế. Ta và chư vị cùng mong đợi phong thái của các tiểu bối thế hệ này nào.
Đối với trưởng bối thì tiểu bối so tài chỉ là tiết mục trợ hứng trong tiệc pháo hoa.