Nghe nói bắt đầu tỷ thí, Khương Phi Linh Phụ Linh.
Tuy Khương Phi Linh thuộc về thực lực ngoài người của Lý Thiên Mệnh, nhưng không có ai trong Thần Quốc nhìn thấy, hiện tại càng sẽ không quản.
Dù sao Đông Dương Phong Trần ước gì Lý Thiên Mệnh mạnh một chút để còn xông vào thượng cổ thần táng.
Lúc này, Linh Lung các chủ Mộng Thính Vũ móc ra hai quả cầu màu vàng từ trong hòm báu, trên quả cầu khắc hai cái tên.
Mộng Thính Vũ nhìn một cái, mỉm cười nói:
- Người ra trận đầu tiên là Kỳ Lân cổ tộc, Dương Dương.
Vừa dứt lời, một thanh niên ngồi cạnh Sùng Dương Thái Thượng lập tức đứng lên.
Người này ánh mắt nóng rực như liệt lửa cháy, mái tóc rối, phóng đãng mà bá khí.
Con cháu Kỳ Lân cổ tộc có Nhất Thế Chú ở giữa trán, đặc biệt bắt mắt.
Thật ra Kỳ Lân cổ tộc đã nhiều năm không thể tham gia buổi tiệc long trọng của Thần Đô.
Dục Đế lên ngôi, tỏ ý tha thứ.
Cho nên hôm nay Dương Dương cố gắng chiến đấu, muốn biểu hiện đặc sắc.
Bạch Mặc nói:
- Dương Dương là tôn tử của Sùng Dương Thái Thượng, ba mươi tuổi, Địa Thánh cảnh đệ bát trọng. So sánh với ngươi thì thiên tư không quá cao, nhưng nếu không có Nhất Thế Chú, hắn tuyệt đối có thể thành tựu Thiên Chi Thánh cảnh.
Lý Thiên Mệnh ghi nhớ:
- Đã biết.
Ngay sau đó.
Mộng Thính Vũ tuyên bố:
- Đối thủ của Dương Dương đến từ Vị Lai Điện Thập Phương Đạo Cung, Lý Thiên Mệnh!
Nói xong câu đó, mắt Mộng Thính Vũ chứa ý cười nhìn về hướng chỗ ngồi trong góc của Đạo Cung, nhìn thiếu niên tóc trắng.
Cùng lúc đó, có ít nhất trên nghìn cường giả Thần Quốc cùng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Phải công nhận thân phận nhi tử của Lý Mộ Dương và một câu tộc Cửu Minh khiến Lý Thiên Mệnh trở thành nhân vật nhiều đề tài trong Thần Đô.
Thú vị là . . .
Mọi người đều biết hắn là nhi tử của Lý Mộ Dương, phụ thân của hắn đã giết muội muội của Dục Đế, nhưng tất cả hoàng tộc, bao gồm Dục Đế đều không nhắc đến chuyện này.
Bọn họ chỉ xem Lý Thiên Mệnh là đệ tử Thập Phương Đạo Cung bình thường.
Trước bao ánh nhìn, Lý Thiên Mệnh đứng lên.
Người ra trận đầu tiên?
Thú vị, rõ ràng là sắp xếp trận đấu.
- Xếp cho ta một Kỳ Lân cổ tộc?
Điều này đã nói lên ý đồ của đối phương.
Bọn họ biết rõ người trẻ tuổi của Kỳ Lân cổ tộc căm thù Lý Thiên Mệnh nhất, còn hắn thì không thể ra tay quá nặng, để tránh bị người ta soi ra nói vào.
Người tên Dương Dương dường như không hề ngạc nhiên khi đối thủ của mình là Lý Thiên Mệnh, điều này đã nói rõ tất cả.
Dương Dương lạnh lùng cười, xoay người đi hướng Luân Hồi Kính Hồ.
Đúng vậy.
Luân Hồi Kính Hồ là chiến trường hôm nay.
Sau khi Dương Dương bước vào trong đó, một kết giới thiên văn trong suốt phong kín toàn bộ Luân Hồi Kính Hồ.
Khi tiểu bối đánh nhau, mặc kệ đánh kinh thiên động địa cỡ nào thì các trưởng bối ở bên này vẫn có thể nói cười, xem cuộc chiến, nhấm nháp rượu ngon món ngon.
Trong ánh nhìn của bọn họ, Lý Thiên Mệnh bước vào Luân Hồi Kính Hồ, giương Thiên Chi Dực bay nhanh trên mặt hồ.
Lý Thiên Mệnh đã chuẩn bị tâm lý sẽ đại chiến một trận trong hôm nay, cộng thêm chiến trường là Luân Hồi Kính Hồ, quả thực là thiên địa của hắn.
Nhưng một đối thủ Địa Thánh cảnh đệ bát trọng, dù mạnh hơn Đông Dương Chước cũng không đủ cho hắn chơi.
Không cần quay đầu lại, Lý Thiên Mệnh biết ánh mắt của các trưởng bối tập trung vào mình, bao gồm ba vị Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc đều ánh mắt sáng rực nhìn chính mình!
- Mấy tháng trước, ta ở Nhiên Hồn Địa Ngục đánh bại Ninh Vô Song Địa Thánh cảnh đệ nhị trọng. Hôm nay, ta quyết đấu với Dương Dương của Dương Kỳ Lân tộc. Ba vị Thái Thượng, hãy xem cho kỹ!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai con Thánh Thú kỳ lân rực cháy lửa xuất hiện trên Luân Hồi Kính Hồ.
Đây là hai con kỳ lân màu đỏ rực, mỗi con có ba con mắt, tựa như ba mặt trời sáng rực lấp lánh, trong mắt có sáu mươi tám đốm sao, chứng minh đây là Thánh Thú lục giai.
Tên là; Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân.
Đốm sao của nó ít hơn Huỳnh Hỏa hai mươi cái, nói thật, tuy cảnh giới cao hơn Tiểu Phượng Hoàng bốn trọng nhưng còn kém lắm.
Khi hai con Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân đạp trên mặt nước Luân Hồi Kính Hồ, như hổ rình mồi nhìn Lý Thiên Mệnh thì một tiếng nổ, một con rồng thần hai đầu khổng lồ rớt xuống nước làm bắn lên sóng nước đầy trời.
Đó là Lam Hoang!
Còn về Huỳnh Hỏa và Meow Meow đã đứng trên vai Lý Thiên Mệnh.
Huỳnh Hỏa lửa giận ngút trời đi ra, sau đó mặt đầy thất vọng:
- Rốt cuộc có thể đánh rồi sao? Chỉ có mấy con này?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Giao cho ngươi.
Tiểu Phượng Hoàng ngoác mỏ cười:
- Meow Meow, Quy đệ, hãy theo ta hoạt động gân cốt, lên!
Mé phía bắc Luân Hồi Kính Hồ tụ tập một đám thượng cổ hoàng tộc, nam nữ già trẻ đều có.
Bọn họ chuyên môn ở lại đây để xem cuộc chiến, rồi còn truyền bá tin tức bom tấn trong tiệc pháo hoa ra ngoài.
Bọn họ vốn cho rằng Lý Thiên Mệnh và Dương Dương sẽ nói vài câu hăm dọa đối phương, kết quả thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh vừa đi ra, hô to một tiếng rồi lao thẳng vào đối thủ.
Trong phút chốc, nước Luân Hồi Kính Hồ bắn tung tóe.
Lam Hoang và Meow Meow nhắm vào mỗi con Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân.
Ngay lúc này.
- Thánh Thú Cổ bát giai, tám mươi bảy tinh!
Không chỉ là người vây xem, bao gồm các cường giả cao nhất Thần Đô trông thấy cảnh này đều dừng uống rượu, ngây người một lúc lâu.
Rõ ràng, đẳng cấp của Huỳnh Hỏa vượt qua thú bản mệnh của tất cả trưởng bối có mặt.
Đúng thế, là tất cả.
Bao gồm thú bản mệnh của Dục Đế cũng chỉ có tám mươi lăm tinh, bằng Meow Meow.
Điều này nói lên cái gì?
Rằng Vi Sinh Vân Tịch Thập Phương cung chủ đưa Thần Nguyên Cổ tốt nhất mà Thập Phương Đạo Cung thu thập bao năm qua tặng hết cho Lý Thiên Mệnh.
Đây không phải xem trọng bình thường nữa.
Sáu vị Điện Vương như nhóm Khương Ám đều đen mặt, suýt tức hộc máu.
Dù sao thứ trong Thập Phương Đạo Cung theo lý mà nói thì bọn họ cũng nên có một phần.
Đẳng cấp thú bản mệnh của một đệ tử mà cao còn hơn Điện Vương bọn họ.
Sự thật này đủ khiến nhiều người nheo mắt lại, bao gồm Dục Đế, Đông Dương Phong Trần.
Thú bản mệnh tám mươi bảy tinh đi ra, các cường giả Thần Đô không thể không dời sức chú ý từ yến hội qua Luân Hồi Kính Hồ.
Ở trong mắt họ:
Tôn tử Dương Dương của Sùng Dương Thái Thượng cầm Xích Dương Trọng Kiếm hơn bốn mươi sợi đấu với con thú bản mệnh phượng hoàng của Lý Thiên Mệnh.
Hai con Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân thì quyết đấu với một con Đế Ma Hỗn Độn lôi đình màu đen vờn quanh, và một con rồng hai đầu bá chủ đại dương siêu to bá đạo.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chiến đấu vừa bắt đầu, một con Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân bị Lam Hoang cuốn vào trong Luân Hồi Kính Hồ, đè xuống.
Ục ục!
Hồ nước nổi bong bóng.
Trên hồ nước, Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân và Đế Ma Hỗn Độn hình thể ngang ngửa nhau lao vào đánh túi bụi. Hai con thú chạy cắn xé nhau, một bên là lửa, một bên là Cửu Trọng Hỗn Độn Lôi Giới va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe. Pháo hoa của Thần Đô chiếu rọi, Vạn Ma Độc Nha sặc sỡ nhiều màu của Meow Meow cực kỳ chói mắt.
Meow Meow và Lam Hoang nhanh chóng bày ra thực lực đè ép đối thủ.
Nhưng nếu bàn về nhân vật phong lưu thì phải nói đến Huỳnh Hỏa.
Đoạn thời gian này, nó chịu khổ mà làm lão đại phải nếm qua, cũng có sức sát thương khủng bố mà Meow Meow và Lam Hoang đều không có.
Trên người Tiểu Phượng Hoàng có một trăm bảy mươi Bất Diệt Kiếm Khí!