Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 687 - Chương 687 - Một Trăm Bất Diệt Kiếm Khí

Chương 687 - Một trăm Bất Diệt Kiếm Khí
Chương 687 - Một trăm Bất Diệt Kiếm Khí

Huỳnh Hỏa là một con phượng hoàng nóng tính, nó hóa thành ảo ảnh lửa chớp mắt xông tới gần Dương Dương Địa Thánh cảnh đệ bát trọng, thực lực cơ hồ ngang ngửa với Diệp Thiếu Khanh.

Huỳnh Hỏa trực tiếp thi thố Luyện Ngục Hỏa Ảnh, biến ra hàng vạn phân thân.

Tiểu Phượng Hoàng xen lẫn trong hỏa ảnh, một chiêu Xích Viêm Hoàng Kiếm hội tụ năm mươi kiếm khí Bất Diệt Hỏa Diễm chém ra.

Keng!

Uy lực của Xích Viêm Hoàng Kiếm chớp mắt tăng vọt lên trình độ khó thể tưởng tượng, cộng thêm lực lượng máu thịt, Thánh Nguyên Luyện ngục Vĩnh Hằng khủng bố bùng nổ, cách biệt cảnh giới bốn trọng dường như không quá lớn đối với Tiểu Phượng Hoàng.

Hơn nữa . . .

Đây là một con thú bản mệnh biết thi thố chiến quyết Thiên Thánh, cộng với Bất Diệt Kiếm Thể.

- Chết cho Kê gia!!!

Viêm Thần Đế Dực của Tiểu Phượng Hoàng xé rách không khí, đâm thẳng đến trước mắt Dương Dương.

Dương Dương hét lớn một tiếng, Xích Dương Trọng Kiếm xoay một vòng, Thánh Nguyên của Địa Thánh cảnh đệ bát trọng hội tụ vào Xích Dương Thiên Ý, một kiếm chém ra.

Chước Dương Trọng Kiếm Trảm.

Keng!!!

Tiếng ma sát chói tai, không ai ngờ âm thanh phát ra từ Xích Dương Trọng Kiếm và cánh của một con thú bản mệnh.

Càng khó tin hơn là . . .

Trong quyết đấu lửa này, Huỳnh Hỏa chém bay Xích Dương Trọng Kiếm.

Uy lực Xích Viêm Hoàng Kiếm của Tiểu Phượng Hoàng đâm thẳng vào đỉnh đầu của Dương Dương.

Con ngươi Dương Dương nở to:

- A!

Cái chết buông xuống.

Vèo!

Ngay sau đó, Dương Dương thoát khỏi nguy hiểm sống chết, rớt cái bịch xuống đất.

Thì ra là vào khoảnh khắc phải chết, Dương Dương được các chủ Linh Lung Các Mộng Thính Vũ dùng một cây roi dài màu bạc kéo ra khỏi chiến trường.

Dù vậy, mặt Dương Dương trắng bệch không chút máu, khó thể quên mới rồi trong khoảnh khắc sống chết.

Dương Dương giãy giụa đứng lên, hai chân còn run cầm cập.

- Một con thú bản mệnh dựa vào chiến quyết . . . đánh bại ta?

Ý nghĩ này như gút mắt trong lòng Dương Dương, khiến nội tâm của gã tan tác.

- Grao!!!

Trên Luân Hồi Kính Hồ truyền đến tiếng hét thảm của Tam Nhãn Xích Dương Kỳ Lân.

Dương Dương căn bản không có thời gian cảm khái, nhìn lại thì hai con thú bản mệnh đã máu tươi đầm đìa, thủng lỗ chỗ, thua thê thảm.

Dương Dương chỉ có thể vội vàng hô:

- Ta nhận thua! Ta nhận thua!

Nói xong, mắt Dương Dương đỏ ngầu.

Khi gã trông thấy hai con thú bản mệnh run cầm cập bò đến trước mặt mình thì gã rùng mình.

Dương Dương ngước lên nhìn Lý Thiên Mệnh, da đầu tê dại.

- Hắn chưa ra tay, dựa vào thú bản mệnh đã đè ép ta?

Dương Dương chỉ cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.

Đây mới chỉ là tiểu tử mười mấy tuổi, lần trước gặp hắn thì hắn bị thêm vào Nhất Thế Chú, chỉ có thể đấu với Tần Phong của tông phủ Mặc gia.

Tần Phong là Thiên Ý đệ bát trọng, gã cũng là Địa Thánh cảnh đệ bát trọng.

Trong đầu thác loạn và bị thua ủ rũ khó tin khiến Dương Dương hoảng hốt.

Dương Dương chợt nhớ lời nhóm Đông Dương Phong Trần dặn dò mình phải thật nhẹ tay, phải đóng kịch y như thật, giờ ngẫm lại những lời đó đúng là buồn cười nhất thế giới.

Dương Dương không nhẹ tay một giây nào, đều dốc hết sức, kết quả bị một con chim của Lý Thiên Mệnh suýt chọt chết.

Vậy là . . .

Lý Thiên Mệnh không hề phát hiện bọn họ có ý tưởng diễn kịch nhẹ tay.

Phải biết rằng, người lần trước nhẹ tay ở trước mặt Lý Thiên Mệnh, Tô Y Nhiên bị hành càng thảm hơn nữa.

Ở trước mặt các cường giả Thần Đô, Lý Thiên Mệnh gọi nhóm Huỳnh Hỏa về, hắn ngồi xuống ghế.

Lý Thiên Mệnh không nhúc nhích trong trận chiến này, nên nhẹ nhàng tự nhiên.

Buổi tiệc pháo hoa lắng xuống nhiều, pháo hoa nở rộ trên bầu trời hình như bị mất tiếng.

Ba vị Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc đã hóa đá. Dương Dương trở về, sắc mặt của ba người càng ngày càng khó coi.

- Gia gia.

Sùng Dương Thái Thượng không kiên nhẫn nói:

- Đừng nói chuyện, ngồi đi.

Dương Dương xấu hổ cúi đầu:

- Vâng.

Tiếp theo . . .

Dục Đế kêu một tiếng tiếp tục, Mộng Thính Vũ mới tiếp tục rút thăm, xếp người khác lên sân chiến đấu.

Giọng của Đông Dương Phong Trần hơi khàn khàn:

- Phụ hoàng.

Dục Đế quay đầu hỏi:

- Nghe nói ngươi định nhẹ tay, dẫn hắn vào thần táng?

- Vâng.

Dục Đế nói:

- Đừng mất mặt, xếp người mạnh nhất lên đi. Ngăn được mới có tư cách nhẹ tay, không ngăn được, còn muốn mặt mũi không?

- Vâng!

Nửa bên mặt của Đông Dương Phong Trần một màu đen, nhưng lúc này nửa bên khác cũng hơi đen.

Đông Dương Phong Trần nhíu mày nói:

- Nhi không ngờ thể Ngũ Kiếp Luân Hồi sẽ có tốc độ tu hành khủng bố đến mức này.

Dục Đế nói:

- Ừ, nhỏ đã rất khó chơi, lớn ở Đông Hoàng Cảnh càng khó chơi hơn. Lần này phải làm hắn vào thần táng, hạ nhỏ trước, có cơ hội thì xử lớn sau.

Đông Dương Phong Trần cúi đầu, ánh mắt hơi tối tăm:

- Rõ rồi! Phụ hoàng, sao nhi cảm thấy hình như kẻ địch hơi nhiều?

Dục Đế thản nhiên nói:

- Chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi có thể giải quyết Lý Thiên Mệnh cho trẫm thì sẽ ngồi vững trên vị trí thái tử.

Ánh mắt của Đông Dương Phong Trần long lên sòng sọc:

- Rõ!

Gã biết mình phải sửa đổi cuộc chiến tiếp theo, nếu lại để Địa Thánh cảnh đệ bát trọng đánh với Lý Thiên Mệnh thì quá giả.

Khoảnh khắc cúi đầu, mắt của Đông Dương Phong Trần đỏ máu:

- Không ngờ ngươi tiến bộ lớn hơn trong tưởng tượng của ta, nhưng mà, gãi đúng chỗ ngứa!!!

. . .

Dạ Lăng Phong đánh trận thứ bảy.

Đối thủ của y là hoàng tôn của Dục Đế, tên Đông Dương Bác, do nhi tử thứ ba của Dục Đế sinh ra, nhỏ hơn thái tử và Đông Dương Phong Tiêu một bối phận, năm nay hai mươi bảy tuổi, cũng là Địa Thánh cảnh đệ bát trọng.

Thiên phú của Đông Dương Bác rõ ràng không bằng Khương Ngọc và Đông Dương Chước, nhưng ít nhất gã mạnh hơn Đông Dương Chước hiện tại.

Đông Dương Bác cao hơn Dạ Lăng Phong một trọng cảnh giới, còn có thú bản mệnh Cửu Anh.

Nhưng mà . . .

Trải qua trận khổ chiến, Dạ Lăng Phong cuối cùng hạ gục Đông Dương Bác.

Trước khi đến đây Lý Thiên Mệnh đã đặc biệt dặn dò Dạ Lăng Phong không được giết người.

Dạ Lăng Phong bừng bừng lửa giận với tất cả mọi thứ trong Hoàng Thành, nhưng y khắc chế bản thân không xuống tay ác.

Sau trận chiến này, dường như mặt của Đông Dương Phong Trần càng đen hơn.

Hiển nhiên, Đông Dương Bác không có tư cách nhẹ tay, muốn diễn kịch cũng khó, toàn quá trình bị Dạ Lăng Phong đè ngộp thở.

Chớp mắt, vòng thứ nhất kết thúc, ba mươi sáu người quyết đấu ra mười tám người.

Đánh thêm một vòng là chọn ra chín cái ghế.

Lập tức sắp đến lượt Lý Thiên Mệnh nữa, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn trong tiệc pháo hoa.

Đã có kết quả.

Lý Thiên Mệnh quyết đấu với Khương Phong Nguyệt.

Bạch Mặc nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Xem ra bọn họ rất muốn kiếm lại mặt mũi từ ngươi, cẩn thận chút. Khương Phong Nguyệt là Thập Cửu công chúa của Dục Đế, do hoàng hậu sinh ra, xem như công chúa có thân phận cao nhất hiện nay. Thú bản mệnh của nàng có thiên phú tám đầu, năm nay hai mươi ba tuổi, không lớn hơn ngươi bao nhiêu, cảnh giới đã đến Địa Thánh cảnh đỉnh, xem như một trong hai người mạnh nhất trong ba mươi sáu người có mặt.

- Đã hiểu!

Rõ ràng, đây là thiên tài thật sự của Đông Dương hoàng tộc.

Tuổi của nàng cơ bản bằng Lý Thiên Mệnh, thiên phú tám đầu quả thực là đỉnh cao Đông Dương hoàng tộc, đứng sau Đông Dương Phong Trần.

Vũ Văn Thái Cực là Địa Thánh cảnh đỉnh, nhưng phỏng chừng không đánh lại Khương Phong Nguyệt.

Dù sao chỉ tính thú bản mệnh, Vũ Văn Thái Cực chỉ có ngũ giai, Khương Phong Nguyệt thì sở hữu Thánh Thú Cổ ít nhất là thất giai.

Khương Phong Nguyệt là một Thập Cửu công chúa nóng tính, khi Mộng Thính Vũ đọc tên của nàng thì nàng như đã biết trước, trực tiếp bước vào Luân Hồi Kính Hồ.

Khương Phong Nguyệt mặc áo bó sát, màu da hơi đen, nhưng cực kỳ mạnh mẽ, tư thái mềm mại, cặp đùi tròn trịa mà săn chắc, tựa như báo hoang nhỏ, dã tính mà điêu ngoa.

Bình Luận (0)
Comment