Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 689 - Chương 689 - Ngươi Là Chó

Chương 689 - Ngươi là chó
Chương 689 - Ngươi là chó

Khoảnh khắc Bắc Minh Sát Sinh Kiếm gãy, Đông Hoàng Kiếm màu vàng của Lý Thiên Mệnh đã đâm hướng cổ họng của Khương Phong Nguyệt.

Hắn chỉ lo giết người, còn cứu được hay không là chuyện của Linh Lung các chủ Mộng Thính Vũ.

Xoẹt!

Quả nhiên, khoảnh khắc Đông Hoàng Kiếm màu vàng sắp đâm xuyên Khương Phong Nguyệt thì Thập Cửu công chúa bỗng biến mất ở trước mắt, hẳn là được Mộng Thính Vũ cứu.

Trong tiệc pháo hoa, Mộng Thính Vũ không thể nào để công chúa của Dục Đế chết tại đây.

Nhưng mà.

Hành vi tiếp theo của Lý Thiên Mệnh vượt sức tưởng tượng.

Lý Thiên Mệnh bỗng quay ngược về, lao thẳng đến Hắc Thủy Minh Độc Tương Liễu ở bên dưới.

Kiếm chém xuống.

Xoẹt!

Một con rắn to tám đầu chớp mắt bị chặt đứt một đầu, đầu rắn bay ra ngoài còn nảy lưng tưng trong nước.

Lý Thiên Mệnh lại vung kiếm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đáng tiếc, con thú bản mệnh này cũng được Mộng Thính Vũ kéo ra ngoài.

Còn lại hai con Hắc Thủy Minh Độc Tương Liễu bị vây công, nhưng Linh Lung các chủ Mộng Thính Vũ kéo quá nhanh, chớp mắt đưa hết ra ngoài.

Lần này, chiến đấu kết thúc.

Tuy chặt chỉ được một cái đầu rắn nhưng Lý Thiên Mệnh cũng thu tay về, dù sao không còn đối thủ, đánh gì được nữa.

Thế là Lý Thiên Mệnh vỗ tay phủi bụi, quay về bên bàn tiệc.

Lần này không cần khiêu khích, hắn cũng lười nói nhiều, trực tiếp trở lại bên cạnh Bạch Mặc.

Bạch Tiểu Trúc ngạc nhiên đến ngây người nói:

- Thói xấu!

Lý Thiên Mệnh khiêm tốn nói:

- Bình thường thôi.

Tư Đồ Y Y hỏi:

- Hiện tại tái giá còn kịp không?

Bạch Tiểu Trúc dở khóc dở cười nói:

- Dẹp đi, muốn bị bạo hành gia đình không?

Hai vợ chồng son vật lộn với nhau.

Trừ bọn họ còn cười được, trong bữa tiệc đều im lặng.

Mọi người nhìn Khương Phong Nguyệt ngã ngồi dưới đất, cầm chuôi kiếm, vẻ mặt mờ mịt, lại ngó Lý Thiên Mệnh bình thản như không.

Có ai quên được một tháng trước tu vi của hắn chỉ có trình độ bằng Đông Dương Chước!

Giờ phút này, bọn họ đã hiểu tại sao Thập Phương cung chủ đưa ba Thần Nguyên Cổ trung phẩm cho Lý Thiên Mệnh.

Trong phút chốc, dù là cường giả Thần Đô cũng thấy ớn lạnh với tốc độ trưởng thành nhanh mạnh như vậy.

Đặc biệt là thượng cổ hoàng tộc.

Nhất là thái tử Thần Quốc, Đông Dương Phong Trần.

Thậm chí là Dục Đế.

Không ai nói chuyện, một mảnh yên tĩnh đã nói lên mọi thứ.

Dục Đế cho Khương Phong Nguyệt ra trận vì muốn khiến Lý Thiên Mệnh vừa vào được thần táng vừa không làm hoàng tộc quá mất mặt.

Nhưng bây giờ, khi Khương Phong Nguyệt tan tác trước mặt Lý Thiên Mệnh thì ngược lại càng mất hết mặt mũi.

Bản thân Dục Đế cũng không ngờ tới.

Điều này rất có thể khiến người trẻ tuổi Đông Dương hoàng tộc và hoàng tộc Khương thị khó mà ngẩng cao đầu khi ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Tin tức tốt duy nhất là Lý Thiên Mệnh được một trong chín danh ngạch, chắc chắn phải vào thượng cổ thần táng.

Giờ khắc này, bọn họ chỉ có thể nhịn.

. . .

- Điện hạ, Phong Nguyệt . . .

Cổ họng Đông Dương Phong Tiêu khô khốc, gã biết tuy mình hai mươi tám tuổi nhưng chưa chắc có thể đánh thắng được muội muội.

Nhưng Khương Phong Nguyệt thua hoàn toàn, còn bị Bách Kiếp Kiếm hạ gục.

Thái tử hỏi:

- Hắn chặt một cái đầu của thú bản mệnh của Phong Nguyệt đúng không?

- Đúng vậy!

- Ngươi chưa ra trận đúng không?

Đông Dương Phong Tiêu lắc đầu, nói:

- Còn chưa.

Thái tử nói:

- Lý Thiên Mệnh rất mạnh, cơ hồ vô địch Địa Thánh cảnh. Nhưng thực lực của huynh đệ của hắn, Dạ Lăng Phong thì cùng lắm có thể giao phong với Địa Thánh cảnh đệ bát trọng. Ngươi đi nói với Tình Tình, kêu mẫu thân của nàng là Mộc các chủ sắp xếp cho ngươi đối phó Dạ Lăng Phong. Đến lúc đó Mộng các chủ chỉ cần ngầm hiểu, cứu người chậm một chút, ngươi tranh thủ cơ hội chặt một cánh tay của hắn.

- Có cho Dạ Lăng Phong cùng vào thần táng không?

Thái tử ánh mắt lạnh lùng nói:

- Không cần, hắn là một tên tay sai của Lý Thiên Mệnh, không phải nhân vật gì, nhưng có thể làm Lý Thiên Mệnh bực tức. Trút giận trước đã, chứ không thì các đệ đệ muội muội, điệt tử điệt nữ đều rất bực tức.

Đông Dương Phong Tiêu hỏi:

- Đã hiểu, nếu Mộng các chủ ra tay hơi chậm, ta lỡ giết hắn thì sao?

Thái tử nói:

- À, thế thì càng tốt thôi.

. . .

Chớp mắt, chín danh ngạch chỉ còn lại ba cái.

Đợt thứ hai còn có sáu người chưa ra trận, Dạ Lăng Phong nằm trong số đó.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tiểu Phong, bọn họ chịu thiệt trong tay ta, hiển nhiên đang rất bực tức, ta phỏng chừng bọn họ sẽ sắp xếp đối thủ rất khó đối phó cho ngươi, ví dụ như Đông Dương Phong Tiêu kia.

Còn lại năm đối thủ, mặc kệ là thân phận hay thực lực thì cao nhất là một vị Thập Tứ hoàng tử.

Sau khi Lý Thiên Mệnh hạ gục Khương Phong Nguyệt, hắn cảm thụ được đám con cái quyền quý Thần Đô lấy Đông Dương hoàng tộc dẫn đầu càng lạnh lẽo âm u nhìn mình.

Dạ Lăng Phong hỏi:

- Là nhân vật trọng yếu của thượng cổ hoàng tộc à?

- Có lẽ vậy.

Đông Dương Phong Tiêu là nhi tử ruột của Dục Đế đương kim.

- Hiểu rồi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hắn là Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng, có lẽ ngươi không đánh lại, lúc cần thiết hãy trực tiếp nhận thua, có vào thần táng hay không đều chẳng sao, đừng tổn thương chính mình.

Dạ Lăng Phong nói:

- Biết rồi Thiên Mệnh ca.

Nhìn ánh mắt của Dạ Lăng Phong, Lý Thiên Mệnh biết chắc chắn y sẽ đấu tranh một lần.

Quả nhiên.

Bọn họ vừa mới nói xong, Mộng Thính Vũ liền tuyên bố hai bên luận bàn tiếp theo.

Thập Phương Đạo Cung, Vị Lai Điện, Dạ Lăng Phong.

Quyết đấu với:

Đông Dương hoàng tộc, Thập Tứ hoàng tử, Đông Dương Phong Tiêu.

Đông Dương Phong Tiêu đang đối mặt cục diện trong vòng hai năm phải thành tựu Thiên Chi Thánh cảnh, nếu thành công thì gã sẽ bước chân vào hàng ngũ thiên tài đứng đầu Thần Đô.

Nhưng nếu thất bại, Đông Dương Phong Tiêu sẽ bị kéo rộng khoảng cách với hoàng tử cao cấp nhất.

Trước bao ánh mắt theo dõi, Dạ Lăng Phong đi vào Luân Hồi Kính Hồ.

Không nhiều người biết Dạ Lăng Phong, nhiều trưởng bối chỉ mới nghe nói có người như vậy, thậm chí thú bản mệnh cũng chết.

Khi nghe điều này thì ánh mắt của các trưởng bối trở nên hờ hững.

Mọi người đều biết, mất đi thú bản mệnh thì dù chuyển thành linh bản mệnh, suốt đời Ngự Thú Sư đó không thể nào có thành tựu lớn lao gì.

Nhưng mà . . .

Nếu bọn họ chú ý tu vi cảnh giới của Dạ Lăng Phong lúc mới đến Thập Phương Đạo Cung thì sẽ không nói như vậy.

Dạ Lăng Phong vừa lên sân đấu thì Lý Thiên Mệnh đi tới bên cạnh Bạch Mặc:

- Điện Vương, đây là trận chiến cuối cùng của Tiểu Phong, ta lo lắng đối diện không phục sẽ giở trò vặt, người xem?

Bạch Mặc gật đầu, nói:

- Yên tâm, có chúng ta nhìn, sẽ không lơ là chểnh mãng.

Đây là chuyện liên quan đến sống chết, không thể đặt hy vọng vào cách cục của đối phương.

Ở trong mắt đối phương thì thân phận pháp tắc của Dạ Lăng Phong khác Lý Thiên Mệnh. Dạ Lăng Phong không có thân phận khiến toàn bộ Thần Quốc đều tập trung chú ý giống như Lý Thiên Mệnh.

Ít nhất nhóm Đông Dương Phong Trần cho rằng Dạ Lăng Phong chết rồi thì Thập Phương Đạo Cung cũng sẽ không làm cái gì.

Ngay lúc này!

Thập Tứ hoàng tử Đông Dương Phong Tiêu bước vào Luân Hồi Kính Hồ, từ đây về sau Luân Hồi Kính Hồ đóng lại.

Địa Thánh cảnh đệ thất trọng, quyết đấu Địa Thánh cảnh đỉnh?

Đông Dương Phong Tiêu đạp trên mặt nước, híp mắt liếc Dạ Lăng Phong một cái, ánh mắt như nhìn con mồi của mình.

Đông Dương Phong Tiêu hỏi:

- Ngươi muốn vào thần táng?

Dạ Lăng Phong đáp:

- Đúng vậy!

Đông Dương Phong Tiêu cười khẩy nói:

- Ngươi không có bản lĩnh đó. Mất thú bản mệnh đã định sẵn là phế vật, đừng giãy giụa. Ngươi làm con chó cho Lý Thiên Mệnh, chưa chắc hắn muốn ngươi.

Dạ Lăng Phong nói:

- Ngươi là chó.

Đông Dương Phong Tiêu nhướng cao chân mày:

- Ngươi nói cái gì?

Gã chưa từng nghe câu mắng người ngay thẳng đến mức này.

Mắt Dạ Lăng Phong đỏ thẫm, đáy mắt lóe tia hung ác:

- Ta nói thượng cổ hoàng tộc ngươi là chó!

Bình Luận (0)
Comment