Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 690 - Chương 690 - Ngươi Là Chó (Tt)

Chương 690 - Ngươi là chó (tt)
Chương 690 - Ngươi là chó (tt)

Nói xong, hai thanh kiếm ngắn màu đỏ xuất hiện trên tay Dạ Lăng Phong, một trước một sau, y hơi khom người, tựa như báo săn màu đen nhìn chằm chằm vào Đông Dương Phong Tiêu.

Đông Dương Phong Tiêu hơi kinh ngạc nói:

- Không biết sống chết!

Đông Dương Phong Tiêu vắt óc suy nghĩ gần đây làm sao thế này?

Một phế vật mà cũng dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy ở nơi như tiệc pháo hoa!

Thượng cổ hoàng tộc bọn họ đã dễ dãi đến mức này, khiến người khi dễ vào mặt sao?

Kinh ngạc và cười nhạt qua đi là căm giận ngút trời.

Đông Dương Phong Tiêu phát hiện, nói chuyện với đối thủ như đứa con nít ngu dốt này là vũ nhục chỉ số thông minh của bản thân.

Trong lúc nói chuyện, một con thú bản mệnh Cửu Anh ở sau lưng gã đã chạy nhanh trên không trung.

Đây là một con Cửu Anh sáu đầu.

Điều này nói lên Đông Dương Phong Tiêu làm hoàng tử, thiên phú ngang ngửa chi thứ Khương Ngọc, hơi bị dở.

Nhưng dù thiên phú bình thường cỡ nào thì gã vẫn có thực lực Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng.

Đối diện Dạ Lăng Phong, Đông Dương Phong Tiêu là hai đánh một!

Con Cửu Anh sáu đầu này tuy ít đầu nhưng cũng đã tiến hóa thành Thánh Thú thất giai, trong mắt bảy mươi ba đốm sao, là một con Thánh Thú Cổ hơi thở bàng bạc.

Thân thể của nó cực kỳ to lớn, toàn thân là vảy giáp màu xanh, bắt mắt nhất là lưng của nó, một đôi cánh dơi màu xanh khổng lồ, sáu cái đầu Cửu Anh cũng hơi giống đầu dơi, âm u mà dữ tợn, phù hợp truyền thống lâu nay của thượng cổ hoàng tộc.

Đây là Thánh Thú Cổ thất giai, Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh.

Cùng lúc đó, trong tay Đông Dương Phong Tiêu cầm binh khí của mình, đó là cây roi dài màu đen.

Đầu roi dài điêu khắc đầu một con dơi, bên trên có tổng cộng năm mươi sợi thánh thiên văn chạy dọc, hiển nhiên đây là một loại thánh thú binh đỉnh cấp. Thánh thú binh của đám con cháu hoàng tộc đều đặc biệt quý trọng, đủ thấy nội tình của họ hùng hậu, tài lực phong phú

Bạch Mặc bỗng lên tiếng:

- Thiên Mệnh, ta nhớ Đông Dương Phong Tiêu và thú bản mệnh Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh của hắn cơ bản thủ đoạn chủ yếu đều là hệ âm thanh, hệ mê hồn. Lấy âm thanh lọt tai đạt đến hiệu quả mê loạn, tổn thương linh hồn. Tiểu Phong giỏi nhất về mặt này, nhiều thủ đoạn của đối phương rất có thể vô hiệu trên người hắn. Đương nhiên, cụ thể còn phải xem thực chiến, dù sao Đông Dương Phong Tiêu có Thánh Nguyên Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng, thú bản mệnh của hắn có thuộc tính phong bạo.

- Lại là loại này? Thú bản mệnh của Khương Thừa Phong lần trước cũng am hiểu đồng thuật, đạt đến hiệu quả mê hồn. Lần này đổi thành âm thanh, tương tự nhau.

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười, xem ra Dạ Lăng Phong khá may mắn.

Nếu đối phương chủ công linh hồn thì Dạ Lăng Phong sẽ làm cho đối phương mở rộng tầm mắt.

Hai người vừa dứt lời, hai bên trên Luân Hồi Kính Hồ đã lao vào nhau.

Mặt Đông Dương Phong Tiêu lộ nụ cười nanh tranh, gã ngồi trên Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh, huơ tay đặt Vô Danh Phong Tiêu bên môi, bắt đầu thổi.

Đối với Ngự Thú Sư loại hình này thì thổi một bài là một phần chiến quyết.

Tiếng tiêu chớp mắt vang lên.

Đây là chiến quyết Thiên Thánh: Cửu Trọng Tang Hồn Khúc.

Tiếng tiêu lọt vào tai chuyển thành mê loạn, đâm bị thương linh hồn, thủ đoạn này khá hiếm thấy.

Hiển nhiên Đông Dương Phong Tiêu có loại thủ đoạn này, càng có tu vi linh hồn nên mới thổi Cửu Trọng Tang Hồn Khúc thành tiếng được.

Người bên ngoài Luân Hồi Kính Hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng tiêu nhưng không nghe ra sát khí ẩn giấu, bởi vì sát khí này đã bao phủ Dạ Lăng Phong.

Bài nhạc này như sóng triều đại dương từng đợt vỗ, càng lúc càng táo bạo.

Cửu Trọng Tang Hồn, đúng như cái tên.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, bởi vì Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh đã giương đôi cánh dơi khổng lồ, vỗ đập, nước hồ dâng lên, nó khống chế gió bão ập hướng Dạ Lăng Phong.

Thần thông: Siêu Thần Âm Ba.

Sáu cái đầu cùng phát ra âm thanh sắc nhọn xen lẫn trong Cửu Trọng Tang Hồn Khúc.

Đây là hai tầng đả kích của thủ đoạn cùng một loại hình.

Nói thật.

Trong Địa Thánh cảnh đệ cửu trọng, trừ Khương Phong Nguyệt có thú bản mệnh ba đầu ra, Đông Dương Phong Tiêu chưa ngán ai bao giờ.

Thủ đoạn âm thanh mê hồn của gã đủ khiến nhiều người không ngăn nổi.

Đông Dương Phong Tiêu vui vẻ nói:

- Ta nghe nói ngươi cũng biết một chút linh hồn công kích, nào, bày ra cho ta xem!

Nhưng Dạ Lăng Phong khiến gã thất vọng.

Khi Đông Dương Phong Tiêu dùng Cửu Trọng Tang Hồn Khúc và Siêu Thần Âm Ba cùng ập đến, Dạ Lăng Phong đứng ngây người tại chỗ, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã rơi vào mê hồn, dường như nhìn thấy thứ gì khủng bố, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Đây là thủ đoạn của Đông Dương Phong Tiêu có thể chế tạo ra hiệu quả tốt nhất.

- Quá yếu, tranh thủ thời gian!

Đông Dương Phong Tiêu vừa thổi vừa đến trước mặt Dạ Lăng Phong, tiếng tiêu càng lúc càng dồn dập, trông Dạ Lăng Phong càng lúc càng thống khổ.

- Thổi xong bài này thì hắn sẽ thành tên ngốc, nhưng thời gian lâu, sợ Thập Phương Đạo Cung có ý kiến.

Đông Dương Phong Tiêu động ý niệm, khi gã còn đang thổi thì Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh ngừng phát ra Siêu Thần Âm Ba, lao thẳng đến trước mắt Dạ Lăng Phong.

Đông Dương Phong Tiêu dùng liên kết tâm linh sai khiến thú bản mệnh ra tay:

- Cắn đầu của hắn xuống!

Đây là một trận nghiền áp, Dạ Lăng Phong muốn nhận thua cũng khó, từ đầu tới đuôi rơi vào mê hồn của gã.

Nhưng mà!

Đây là thật sự sao?

Nói thật, Lý Thiên Mệnh đã sớm nhìn thấu Dạ Lăng Phong cố ý diễn kịch.

Đừng nhìn Dạ Lăng Phong lúc bình thường hơi ngờ nghệch, nhưng trong chiến đấu thì khá thông minh, đặc biệt trong tình huống thực lực không bằng đối phương.

Khi Đông Dương Phong Tiêu vênh váo đắc ý, Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh lao tới táp, Dạ Lăng Phong mới rồi còn biểu hiện vô cùng thống khổ đột nhiên mở ra đôi mắt đỏ máu.

Ngay sau đó, đến lượt Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh hét thảm.

Không chỉ mình Đông Dương Phong Tiêu lơ là, thú bản mệnh này cũng cho rằng nó táp nhẹ một phát là có thể chấm dứt Dạ Lăng Phong.

Bên buổi tiệc, Linh Lung các chủ Mộng Thính Vũ vốn chuẩn bị cứu Dạ Lăng Phong, nhưng nàng có thể cố ý chậm một bước, dù chỉ chậm một giây thì Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh có khả năng cắn chết Dạ Lăng Phong.

Nhưng hiện tại, một giây đó sản sinh biến hóa khó tin.

Đó là . . .

Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh đột nhiên hét thảm, Dạ Lăng Phong hóa thành ảo ảnh xông đến đối thủ, Nhiên Huyết Phách Kiếm trong tay cùng đâm vào bụng đối phương rồi kéo mạnh ra sau.

Xoẹt!

Thác máu phun ra.

Chuỗi ruột rơi ra bị Dạ Lăng Phong cắt đứt.

Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh ngã lăn trong nước.

Thoáng chốc nước hồ quanh nó bị nhuộm đỏ.

Bụng Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh bị xé một lỗ hổng, nó càng giãy giụa thì nội tạng càng rơi ra ngoài nhiều hơn.

Tất cả phát sinh trong khoảnh khắc đó.

Mộng Thính Vũ vốn định cho Đông Dương Phong Tiêu một cơ hội, nào ngờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Trong nháy mắt đổi thành Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh bị tổn hại nặng.

Dạ Lăng Phong đánh lén thành công liền rút về, vì Đông Dương Phong Tiêu đã ngừng thổi, cầm Vô Danh Phong Tiêu thi thố một loại côn pháp đập xuống đất.

Dạ Lăng Phong chỉ lo chạy, đối phương mà đến gần y liền dùng linh hồn đâm đối phương.

Tóm lại thú bản mệnh của Đông Dương Phong Tiêu đã tổn hại nặng, chỉ cần thời gian trôi qua, không cấp cứu ngay thì nó có khả năng sẽ chết tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment